Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 302 - Súp ngỗng già ở trang trại 6




Một tuần lễ sau, đầu của ông cũng đã hói nhưng mà vẫn không thành công.
Ông nhìn vào cơ cấu của chương trình nhỏ này, phát hiện ra đối phương tiến bộ với tốc độ kinh người, phương diện an ninh mạng đã trở nên hoàn thiện khiến cho một người là kỹ sư an ninh mạng có thâm niên như ông cũng không nhìn ra kẽ hở.
Trải qua một tuần lễ chiến đấu, giáo sư Vương tự hỏi rằng bản thân có mặc bệnh tâm lý gì không, bởi sâu trong lòng ông dấy lên một cảm giác tiếc nuối. Ông có chút hiếu kì với người quản lý chương trình nhỏ kia, ông muốn đến đó xem người có tốc độ tiến bộ kinh người kia là ai.
Chỉ cần ông sử dụng bất kỳ công nghệ chống giám sát nào thì bên kia dường như có linh cảm và ngay lập tức sẽ sử dụng công nghệ giám sát chống lại ông ấy. Ông như đang soi gương, thấy mình như đang tìm được người tri âm tri kỉ.
Tuy rằng hệ thống này đã trở nên hoàn thiện nhưng giáo sư Vương không phải không có khả năng xâm nhập, chỉ là phải cần nhiều thời gian và nhiều thiết bị hơn.
Sau một loạt các thao tác thì giáo sư Vương cuối cùng cũng chiếm được địa chỉ IP của đối phương.
Giáo sư Vương nhìn vào địa chỉ IP, con mắt từ từ mở to cho đến khi không thể mở to hơn được nữa thì mới dừng lại.
Cái địa chỉ IP này chính là địa chỉ IP phòng thí nghiệm của ông.
Sau lưng giáo sư Vương cứng đờ, ông cảm thấy hơi lạnh từ mắt cá chân của ông bốc lên, trách không được ông lại có cảm giác như người nhân viên quản lí kia biết hết mọi đường đi nước bước của ông, hóa ra người đó là quỷ sao?
Giáo sư Vương nhìn xung quanh, không thấy ở bên cạnh có gì thì liền thở phào một hơi, ông lắc lắc đầu, ông cũng sống đến từng này tuổi rồi, làm sao ông có thể tin vào mấy thứ thần tiên ma quỷ này được?
Giáo sư Vương dùng kiến thức chuyên nghiệp của mình đã tìm được một đáp án hết sức thuyết phục để trấn an bản thân. Có thể là do đối phương cướp lấy địa chỉ IP của ông thôi.
Đúng lúc này Phương Vân mang theo một món ăn lớn đi vào.
Sau khi Phương Vân nhìn thấy giáo sư Vương thì hỏi: “Thầy ăn cơm chưa, thầy có muốn ăn cùng em không?”
Giáo sư Vương đang lâm vào suy tư, như đang trong trạng thái ở trên mây, không có tâm trạng ăn cơm nên khoát tay áo nói: “Em cứ ăn đi, hiện tại thầy cảm thấy không muốn ăn.’
Sau khi Phương Vân đặt món ăn xuống bàn, anh ta mở máy tính của mình lên thấy được dấu vết bất thường thì hai mắt lập tức sáng lên.
Anh ta vô cùng vui vẻ mà nói với thầy của mình: “Thầy à, phương pháp mà thầy nói thực sự hữu dụng. Ở bên trong giáo trình của thầy viết rất chi tiết, em mới thử một chút mà phát hiện công nghệ giám sát này rất tuyệt.”
“Ừ, sử dụng được là tốt rồi.” Giáo sư Vương không để ý nói.
Phương Vân nhìn vào dấu vết bất thường trên màn hình, ban đầu có chút vui vẻ nhưng mà sau khi nghĩ đến điều gì lại phiền não nói: “Người hacker này không biết là bị làm sao, ngày nào cũng đi sửa chương trình gốc, mỗi lần tấn công lại càng mãnh liệt hơn, nếu như không phải là có thầy dạy thì em sớm đã thất bại.”
Giáo sư Vương nghe thấy Phương Vân nói lời này xong thì cũng nghĩ thầm: “Người hacker này thực sự nỗ lực đấy, giống như mình. Không phải anh ta cũng thảm giống mình không, đã ngoài năm mươi rồi mà còn phải thức suốt đêm.”
Sau khi Phương Vân nhìn chằm chằm vào hệ thống thì mở chiếc hộp ở bên cạnh lấy ra món súp ngỗng già.
Ánh mắt của giáo sư Vương nhìn vào chiếc hộp của Phương Vân tò mò hỏi: “Sao ngày nào em cũng ăn súp ngỗng già vậy? Thầy thấy nhiều lần rồi.”
Phương Vân lắc đầu nói: “Súp ngỗng già này ăn rất ngon, sau khi ăn xong thì em cảm thấy trạng thái tinh thần của bản thân trở nên tốt hơn. Không phải ngày nào em cũng ăn súp ngỗng già của tiệm cơm Bạch Ký, có đôi lúc mạng yếu thì sẽ không đặt được.”
Giáo sư Vương vốn thờ ơ nhưng khi nghe đến tên của tiệm cơm Bạch Ký thì ánh mắt dừng lại, ông ngẩn người ra. Ông nhìn món súp ngỗng già của Phương Vân, lại nhớ đến việc nói chuyện cùng anh ta về một chương trình nhỏ, hơn nữa là địa chỉ IP kia khiến cho toàn thân ông trở nên cứng ngắc.
Giọng nói của ông trở nên run rẩy: “Em nói em nhận một chương trình nhỏ, vậy chương trình nhỏ đấy tên là gì?”
Vốn Phương Vân còn đang ăn ngon lành nhưng khi nghe thấy thầy hỏi thì không thể không trả lời, anh ta ngẩng đầu lên nói: “Chương trình nhỏ đó là của một ứng dụng tiệm cơm mà em tạo ra tên là tiệm cơm Bạch Ký. Có chuyện gì sao thầy?”
Giáo sư Vương nghe thấy lời của Phương Vân nói thì có cảm giác não mình ong ong, lâm vào cảnh ngượng ngùng tột độ.
Vậy là một tuần lễ này, ban ngày ông ra sức dạy Phương Vân làm sao để tăng cường tường lửa, khuya về lại nghĩ cách để phá giải được nó.
Hiện tại Phương Vân nói thì ông mới biết rằng chương trình gốc mà ông sửa là để phá được bức tường lửa mà chính ông dạy học trò của mình.
Giáo sư Vương: mình đúng là một tên hề mà!

Bạn cần đăng nhập để bình luận