Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 335 - Sủi cảo chiên 5




Cô Giang thở dài, mở miệng nói: “Nhân bên trong sủi cảo tố tam tiên chiên này thanh thanh chống ngấy. Sau khi ăn xong hai loại sủi cảo chiên mặn, lại ăn thêm một phần sủi cảo tố tam tiên chiên, sự phối hợp này quả là tuyệt vời.”
Những đồng nghiệp khác ăn xong sủi cảo chiên đều nhao nhao gật đầu, chưa thỏa mãn nói: “Ba loại sủi cảo chiên này không có loại nào không ngon cả, mùi vị mỗi loại mỗi vẻ.”
“Hay lắm, trước đây bởi vì tôi không ăn được sủi cảo chiên ngon cho nên không thích ăn sủi cảo chiên cho lắm, nhưng bây giờ lại ăn một phát ba loại!”
...
Những vị khách khen không dứt miệng về món sủi cảo chiên của tiệm cơm Bạch Ký. Kỷ Tử Hoài phát hiện lúc mình đang làm sủi cảo chiên, bình thường bán một phần sủi cảo chiên cho một vị khách nhưng chưa đầy mười phút sau, vị khách kia lại đứng ở trước mặt anh ấy.
Thì ra vị khách kia ăn xong, cảm thấy không đủ thế là lại đến đứng ở cuối hàng, xếp hàng một lần nữa.
“Lúc anh giai phục vụ nhìn thấy tôi lần thứ ba, trong mắt toàn vẻ kinh ngạc. Tuy là anh ấy đeo khẩu trang nên tôi không thấy biểu cảm của anh ấy nhưng tôi có thể đoán được rất buồn cười. Không ngờ tới đúng không, quanh đi quẩn lại vẫn là tôi?!”
“Tôi ăn liền mười cái sủi cảo chiên vẫn không thấy đủ, đây là lần đầu tiên tôi biết sức ăn của mình lớn như vậy đấy.”
“Thịt tươi vĩnh viễn là thần, nhân lúc bây giờ tiệm cơm Bạch Ký không giới hạn số lượng thì mau nhằm vào nó. Không có một cái sủi cảo thịt tươi chiên nào có thể sống mà rời khỏi chợ đen!”
*
Ông Phương là một giáo sư đã về hưu, ở nhà nhàn rỗi, bình thường sẽ chơi cờ ở công viên và nhóm bạn. Gần đây ông Phương phát hiện một hiện tượng rất kỳ quái, người trong công viên vẫn là những người lúc trước, nhưng trong số bọn họ không ít người cầm trên tay một gói giấy nhỏ, trên gói giấy in một logo tiệm cơm, nom rất ngây thơ, khiến người ta trông thấy sẽ rất khó quên.
Ông Phương tràn đầy hiếu kỳ, nghi hoặc về đến nhà, kết quả phát hiện cô cháu gái đang học cấp hai của mình cũng cầm một gói giấy nhỏ, logo trên gói giấy và thứ ông thấy trước đó giống nhau như đúc.
Ông Phương tò mò hỏi: “Phương Tranh, cháu đang ăn cái gì đấy?”
“Sủi cảo chiên ạ.” Phương Tranh cầm sủi cảo chiên mà mình mua lên: “Ông nội, ông muốn ăn sủi cảo chiên ạ? Cháu vừa mới mua, vừa ra lò, vẫn còn nóng đấy ạ.”
Độ khó của sủi cảo chiên không lớn nhưng phải thật tỉ mỉ, cần vô cùng chú ý. Sủi cảo chiên không ngon thì sẽ đủ loại khó ăn, có sủi cảo chiên là vì nhân thịt không ngon, vô cùng tanh nồng, có sủi cảo chiên là vì vỏ sủi cảo chiên không chọn đúng bột mì nên rất cứng, còn có sủi cảo chiên không khống chế tốt độ lửa, thậm chí cả cái đều cháy đen.
Ông Phương chưa được ăn sủi cảo chiên ngon, ông từng đạp lên đám mìn này rồi. Ông nhớ từng có một lần, ông còn ăn phải sủi cảo chiên chưa chín kỹ, võ thì sống, cắt ngang thì lộ ra bột mì. Ngay cả nhào bột mà đầu bếp cũng không nhào được, mùi vị của loại sủi cảo chiên này đúng là bình thường.
Lúc đầu ông Phương không mấy hứng thú đối với sủi cảo chiên nhưng thấy cháu gái tôn sùng như vậy, nội tâm dấy lên hiếu kỳ đối với phần sủi cảo chiên này, đang chuẩn bị nhận lấy phần sủi cảo chiên ấy.
Nhưng mà lúc này, tay Phương Tranh lại đột nhiên dừng lại giữa không trung, như thể nghĩ tới điều gì, lại đặt sủi cảo chiên này lên trên bàn.
Ông Phương: “???”
Phương Tranh nở nụ cười, cười hì hì: “Trong danh sách bạn bè của cháu có người gửi đường link bỏ phiếu của tạp chí Ăn cả thế giới, cháu muốn nhờ ông bỏ phiếu cho tiệm cơm Bạch Ký.”
“Ông nội, nếu như ông bỏ phiếu thì cháu sẽ đưa phần sủi cảo chiên này cho ông ăn. Phần sủi cảo chiên này ngon lắm, trừ ông ra, cháu đều không nỡ chia cho người khác.”
Nhưng sau khi ông Phương nghe thấy lời nói của Phương Tranh thì lập tức lắc đầu, nói một cách đường đường chính chính: “Gì mà tiệm cơm Bạch Ký? Ông đã từng ăn đồ ăn nhà họ đâu, sao có thể bỏ phiếu cho người ta được? Vậy không phải là giở trò dối trá ư?”
“Món sủi cảo chiên này chính là của nhà tiệm cơm Bạch Ký đấy ạ, làm ngon lắm, ông ăn một phần là biết ngay.”
Ông Phương lắc đầu: “Ông biết chuyện bỏ phiếu đó, năm nào ông cũng bỏ cho Đỉnh Lâu, bánh ngọt của Đỉnh Lâu mới gọi là tuyệt đỉnh. Ông sẽ không bỏ cho chủ quán khác ngoài Đỉnh Lâu đâu.”
“Thế cháu sẽ không cho ông ăn phần sủi cảo chiên kia nữa.”
Phương Tranh thấy phương pháp của mình không có hiệu quả thì thở dài, đặt sủi cảo chiên trong tay xuống, sau đó chuyên chú giải quyết phần sủi cảo chiên đó của mình.
Phương Tranh mua cho mình sủi cảo tố tam tiên chiên, tam tiên trong tố tam tiên là hẹ, trứng gà và tôm khô cơ bản. Nhân thanh thanh chống ngấy kèm với vỏ ngoài vàng óng xốp giòn khiến người ta cảm giác toàn bộ trong miệng đều là hương thơm.
Mùi vị của sủi cảo chiên tràn ngập trong không khí, khiến ông Phương dừng lại một lát, sau đó hít một hơi, cảm giác mùi này thật thơm.
Ông Phương cảm thấy dạ dày vốn no căng của mình dường như lại trở nên trống rỗng dưới sự kích thích của thần kinh đại não, không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận