Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 296 - Rượu hoa cúc và bánh dày đường đỏ 21




Bạch Nhất Nặc không khỏi rơi vào trầm mặc một lúc lâu. Khi cô nói đối phương không phải Thịnh Tinh sao anh ta lại không phản bác.
Cô bị lừa rồi.
Hóa ra kẻ làm cho người khác bị hớp hồn như vậy lại là một tên lừa gạt.

“Cũng đã lâu như vậy rồi, đám người hâm mộ kia có lẽ cũng đã đi hết rồi đúng không?”
Thịnh Tinh nhìn vào điện thoại thấy thời gian cũng trôi qua lâu rồi. Anh ta che kín lại sau đó lén lút từ bên nhà vệ sinh của đình nghỉ mát đi ra ngoài.
Anh ta đi đến bên cạnh chỗ anh trai mình, nhìn xung quanh sau đó che lấy lồng ngực của mình, nghĩ mà không khỏi hết hồn: “Đám người hâm mộ kia đi hết rồi đúng không?”
“Đi hết rồi.” Thịnh Hàn lười biếng nói.
Thịnh Tinh lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên đầu anh ta đầy mồ hôi nói: “Hôm nay em không muốn đi làm, chỉ muốn đi chơi có một chút. Vậy mà họ làm em sợ muốn chết, thiếu chút nữa là bị bắt được rồi.”
Thịnh Tinh nói chuyện một mình thật lâu mà cũng không thấy Thịnh Hàn để ý, vì vậy anh ta có chút khó chịu, ngẩng đầu lên nhìn về phía Thịnh Hàn thì thấy anh ta vẫn đang nhìn gì đó, không biết là đang nhìn gì.
Thịnh Tinh nhìn theo hướng đó thì chỉ phát hiện đó là một con đường, bên cạnh có một sạp bán hoa quả.
“Anh à, anh đang khát nên muốn ăn hoa quả sao?”
“Em muốn ăn hơn đấy.”
“Anh vừa mới gặp một người hâm mộ của em, rồi kí tên cho cô ấy.” Thịnh Hàn thu ánh mắt lại, không để ý nói: “Cô ấy nhận nhầm anh thành em.”
“Ha ha ha, cười chết em rồi.” Thịnh Tinh cười đến mức không nhịn được: “Nhưng mà anh à, anh như vậy khiến người ta nhận nhầm thì cũng không có gì là lạ.”
Thịnh Tinh cười xong thì hít một hơi: “Làm người nổi tiếng quá mệt, vất vả mãi mới được nghỉ ngơi một chút mà còn bị bọn họ bao vây chặn lại.”
“Bố nói gần đây tìm được một tiệm cơm, chủ quán kia có nói ngày chín tháng chín khi lên núi có thể cầu may, tránh ma quỷ. Em không biết ông ấy nghĩ gì nữa, em bảo muốn chơi game ở nhà nhưng mà ông ấy cứ bắt đi leo núi.”
“Người trẻ tuổi ai lại leo núi chứ?” Thịnh Tinh phàn nàn: “Hơn nữa em cảm thấy chúng ta lên cao vậy rồi mà sao không thấy có chút may mắn nào vậy?”
“Cầu may sao?” Thịnh Hàn mở miệng như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thịnh Tinh nghe thấy lời Thịnh Hàn nói xong thì có chút bực mình: “Anh à, anh chú ý nhầm chỗ rồi, anh nên cùng với em phàn nàn với bố.”
Nhưng mà anh trai còn chưa an ủi anh ta được câu nào thì đã cười cười không hiểu có ý gì, bước ra bên ngoài đình nghỉ mát: “Đi thôi, chúng ta đi tìm bố mẹ trước, có thể là bọn họ đã leo đến đỉnh núi rồi.”
Thịnh Tinh thấy anh trai vẫn không an ủi mình thì dậm dậm chân: “Em chính là em trai ruột của anh, là một ngôi sao lớn, anh không thể đối xử tệ với em như vậy.”
“Được, ngôi sao lớn.” Ánh mắt Thịnh Hàn lạnh lùng buông xuống, thờ ơ nói.
Khi Thịnh Tinh chết, anh còn tưởng sau khi về nước thì anh ta sẽ rất tưởng niệm đứa em trai này và đối xử rất tốt với mình. Không hiểu sao, trước khi anh ta ra nước ngoài là như vậy, sau khi quay trở về vẫn như vậy, thậm chí lại càng lạnh lùng hơn.

Tết Trùng Dương qua đi, Bạch Nhất Nặc cất rượu hoa cúc và bánh dày đường đỏ khỏi kệ.
Hành động đó khiến cho rất nhiều khách hàng phản đối.
Chu Hàng mới học năm đầu tiên ở trưởng tiểu học, nghe thấy bánh dày đường đỏ thì nước mắt liền rơi xuống lã chã, đặt mông ngồi trên mặt đất, lau nước mắt: “Chị chủ ơi, em không muốn uống rượu hoa cúc, em muốn ăn bánh dày đường đỏ. Bánh dày ăn rất giòn, lúc đầu ăn vào rất thơm, đường đỏ rất ngọt, ăn vào còn ngon hơn kẹo que.”
Khi mấy đứa trẻ học tiểu học nhìn thấy bộ dáng này của Chu Hàng thì đều bắt chước, chúng ngồi bệt xuống đất, bắt đầu khóc nức nở khiến cho ai cũng cảm thấy đáng thương.
Bạch Nhất Nặc: “...”
Bạch Nhất Nặc đưa tay ra vuốt vuốt gương mặt bầu bĩnh của Chu Hàng nói: “Bánh dày đường đỏ không phải không thể giữ lại, nó rất thích hợp cho mùa thu đông, nên cái đó để sang mùa xuân năm sau sẽ đưa lên kệ.”
Đám học sinh tiểu học nghe thấy Bạch Nhất Nặc nói vậy thì lập tức vui vẻ hoan hô, chúng đều khoa tay múa chân, cười cười nói nói: “Tốt quá!”
Những người khác nghe thấy lời của mấy đứa nhỏ nói thì cũng như vừa nhìn thấy ánh sáng rạng đông, vậy bánh dày đường đỏ có thể để lại thì chắc hẳn rượu hoa cúc cũng có thể để lại phải không?
Người khách vội vàng nói: “Bà chủ à, buổi tối trước khi ngủ có thể uống được một chén rượu hoa cúc thì sẽ giúp ngủ ngon hơn, bệnh mất ngủ tám năm cũng có thể trị được. Nếu như không có rượu hoa cúc thì tôi sẽ chết mất.”
Nhưng dù cho người khách có nói thế nào thì Bạch Nhất Nặc cũng lắc đầu nói: “Rượu hoa cúc và bánh dày đường đỏ không giống nhau, bầu không khí ở ngày lễ nặng nề hơn rất nhiều, mọi người vẫn nên để đến tết Trùng Dương sang năm đến đây uống thì sẽ tốt hơn.”
Mấy người khách nghe thấy Bạch Nhất Nặc nói vậy thì vô cùng chán nản.
Một người khách tức giận nói: “Bà chủ cô đây đối đãi khác biệt như vậy, tại sao cô lại đồng ý với mấy đứa trẻ tiểu học mà lại từ chối chúng tôi, rõ ràng đều là khách của tiệm cơm Bạch Ký, tại sao lại đối xử khác biệt như vậy?”
Những vị khách khác nghe thấy vậy thì cũng mở miệng nói: “Lũ trẻ là dựa vào sự dễ thương mà chiến thắng, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Người khách kia nghe thấy vậy thì lau lau nước mắt không nguôi: “Tôi cũng mới có hai mươi, vẫn là trẻ nhỏ.”
Bạch Nhất Nặc: “...” Khách hàng của cô lúc nào cũng kì quái như vậy.
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiệm cơm Bạch Ký của chúng tôi sẽ lập tức ra món mới, mọi người ăn món mới xong có thể sẽ thích hơn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận