Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 86 - Phở gà 23




"Khoa trương như thế sao?" Phương Khôn có chút cạn lời: "Cậu thế nào mà tới đây liền thay đổi thành bộ dạng này, lảm nha lảm nhảm."
Đồng nghiệp trả lời: "Cậu ăn xong đồ ăn của tiệm cô ấy, thì sẽ biết vì sao tôi trở thành bộ dạng này."
Sau khi đồng nghiệp nói xong lại khẽ meo meo hạ giọng xuống: "Cậu vừa nói như thế, tôi cảm thấy làm thượng đế cũng không tệ, hy vọng bà chủ nhìn ra được tôi là thượng đế, bán nhiều hơn một phần bánh đậu xanh cho vị thượng đế này."
Khi đó Phương Khôn mắt trợn trắng tỏ vẻ vô cùng khinh thường, nhưng ăn qua món phở gà, anh ấy nhịn không được biểu thị: thật là thơm!
Lúc Kỷ Tử Hoài đi vào tiệm cơm Bạch Ký đã là buổi chiều, mùa nắng nóng ở Hải Thị như cái lồng hấp, hai giờ chiều là thời điểm nóng nhất trong ngày, trong không khí ngập tràn những đợt sóng nhiệt nóng bỏng.
Như bỏ người vào trong lò nướng, cứ đi được hai bước, những người đi bên ngoài lại không thể không cảm thán rằng ánh nắng rất độc hại.
Chợ đen náo nhiệt cũng không thắng nổi sức mạnh của ngày nắng nóng, số lượng người giảm mạnh so với ban đêm, phần lớn cửa hàng đều thưa thớt.
Không có nhiều người, ngay cả các quầy ăn vặt náo nhiệt trước kia cũng vắng như chùa bà đanh. Không ít nhà buôn nhìn thấy loại tình huống này, nghĩ rằng không kiếm được tiền thì dứt khoát không mở cửa.
Mặc dù chợ đen có rất ít người, khiến thương lái không thể không đóng cửa, thế nhưng khách hàng lại tỏ vẻ không muốn cõng cái nồi này.
Trong thời tiết như vậy, nếu như có thể không ra ngoài cửa.
Ai sẽ lựa chọn ra ngoài? Ngồi ở trong nhà, uống nước đá, xem TV, ăn cơm hộp chẳng phải rất tuyệt vời sao, tại sao phải đi ra bên ngoài ăn cơm chứ?
Bảo vệ tính mạng quan trọng nhất!
Kỷ Tử Hoài dọc theo con đường định vị đi tới, các cửa hàng trên đường đều là những cảnh tượng như vậy, nhưng khi đi đến giữa chợ đen, lúc nhìn thấy tấm biển kia, tình huống đã xoay ngược 180 độ.
Nếu như nói các tiệm cơm khác vắng lặng đến lạnh lẽo như ở vòng cực bắc,
Thì dòng người trong tiệm cơm Bạch Ký lại nóng như ở xích đạo.
Ánh nắng chiếu thẳng vào. Có người vẫn tiếp tục xếp hàng dưới ánh nắng gay gắt, còn một số nữ sinh thì chọn lấy ô che nắng ra.
Nếu ở tình huống bình thường thì trên mặt những người này ít nhất cũng sẽ có chút lo lắng và thiếu kiên nhẫn.
Nhưng Kỷ Tử Hoài không hề nhìn thấy biểu cảm này trên mặt họ.
Trên mặt họ chỉ có một cảm xúc duy nhất, đó là chờ mong.
“Để tôi đếm số lượng người thử xem, nếu mỗi người mua hai cái, tôi vừa vặn là người cuối cùng có thể mua được bánh đậu xanh. Hôm nay chờ được bánh đậu xanh rồi, hôm qua đến chậm không mua được làm mấy đứa trẻ ở nhà thèm ăn bánh đậu xanh đến phát khóc.”
“Vợ tôi bảo cô ấy không thể chịu nóng được nên sai tôi đến xếp hàng. Tôi thầm nghĩ bánh đậu xanh quan trọng hay là tôi quan trọng? Không ăn một bữa không được sao. Kết quả vợ tôi không chút do dự trả lời bánh đậu xanh quan trọng hơn. Vậy là vì phục thù cô ấy, tôi đã rưng rưng ăn sạch bánh đậu xanh xếp hàng mua được, kết quá đúng là quá ngon luôn. Tuy bị vợ đập một trận nhưng tôi cảm thấy cũng đáng.”
Bánh đậu xanh có hạn, cho nên người mua được chỉ có nhiêu đó. Nhiều người thấy số lượng người phía trước mình còn quá nhiều thì lập tức ủ rũ.
Nhưng nếu trên có chính sách thì dưới có đối sách, bọn họ nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp mới, đó chính là... xin mua lại từ những người mua được.
Một người trẻ tuổi lôi kéo một người trong hàng ra nói: “Anh trai này, nhà tôi thèm bánh đậu xanh quá, đã ba ngày liền bỏ lỡ cơ hội không mua được rồi. Anh có thể bán bánh đậu xanh lại cho tôi không? Tôi trả gấp đôi.”
Giá gấp đôi là giá khá cao, một hộp bánh đậu xanh có giá 50 tệ, nếu giờ bán lại thì người bán sẽ kiếm được 100.
Thế nhưng anh trai này quả quyết từ chối: "Không được, tôi cũng không dễ dàng gì mới xếp hàng được. Ngày nào cũng nghe người ta nói ăn ngon ơi là ngon tôi nghe mà thèm xỉu, không bán lại được.”
Người trẻ tuổi thấy anh trai này từ chối thì đổi mục tiêu sang những người khác trong hàng. Nào ngờ không một người đồng ý, ai cũng từ chối cậu ta.
Người trẻ tuổi bối rối, là giá tiền cậu ta đề ra quá thấp ư, dưới tình huống lạm phát 100 tệ cũng đều trở nên không đáng giá ư?
Anh trai vừa rồi giải đáp thắc mắc của cậu ta: “Cậu ngốc thế, người chưa từng được ăn bánh đậu xanh đã từng lên hot search vất vả lắm mới nếm được mùi vị của nó, sao có thể bán lại cho cậu được. Người từng ăn rồi thì càng không thể, mấy đứa bạn tôi xếp hàng mua được ngày nào cũng lải nhải bên tai tôi nói thơm quá, ngon quá, tôi bảo cậu ta mua cho tôi, tôi cho cậu ta giá gấp ba lần, cậu ta cũng không chịu..”

Bạn cần đăng nhập để bình luận