Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 486 - Hàu tỏi 11




Trong đầu Tô Mạt Mạt bắt đầu mặc sức tưởng tượng về hôm tranh tài, không nhịn được mà nói: “Bà chủ, cuộc thi đấu này sẽ lên ti vi ạ?”
Bạch Nhất Nặc từng xem thông tin lịch trình, đã hiểu về chuyện này, bèn nói: “Có, thế nhưng toàn quốc có rất nhiều khu thi đấu, cả chục triệu tuyển thủ. Rất nhiều tuyển thủ đều không có cảnh quay.”
“Vậy thì đáng tiếc quá.”
Người nghiêm túc là đẹp nhất, Tô Mạt Mạt cảm thấy lúc Bạch Nhất Nặc nấu ăn toàn thân giống như đang phát sáng vậy, hơn nữa cuộc tranh tài này là một sự việc rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Cô ấy nghĩ đến tình cảnh ấy không thể lên ti vi, không khỏi thấy đáng tiếc, thế là nói: “Bà chủ, em rất biết chụp hình, là người rất giỏi selfie, còn có dụng cụ chụp ảnh chuyên nghiệp, em đi chụp ảnh cho chị nhé?”
“Được.” Mặc dù Bạch Nhất Nặc không có hứng thú đối với chuyện chụp ảnh nhưng không muốn phật ý Tô Mạt Mạt.
Sau khi quyết định ngày mai đi tham gia trận đấu, Bạch Nhất Nặc bèn dán thông báo ở cửa, còn phát thông cáo ở trên chương trình nhỏ, báo cho tất cả khách hàng muốn xin phép nghỉ một ngày.
Tuy tốt nhất là người của cả tiệm cơm phải thật đông đủ nhưng Quý Dư Trì không đi cũng có chỗ tốt của việc không đi, có thể ở lại trông nhà.
Sau khi Bạch Nhất Nặc chuẩn bị tất cả mọi chuyện xong, để lại chút đồ ăn vặt cho Samoyed, rời khỏi tiệm cơm Bạch Ký với hai người khác trong ánh mắt lưu luyến của nó.
Trung tâm triển lãm quốc gia là trung tâm triển lãm lớn nhất khu Thanh Uyển Hải Thị, kiến trúc mang tính biểu tượng của Hải Thị. Công năng triển lãm hội nghị và công năng phục vụ thương nghiệp của trung tâm triển lãm quốc gia gồm triển lãm hợp làm một, từng được gọi đùa là trung tâm vũ trụ.
Rất nhiều người bên ngoài muốn đến Hải Thị xem các loại triển lãm sẽ phát hiện địa điểm trên vé vào cửa của những triển lãm này hầu như đều ở trung tâm triển lãm quốc gia này.
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy bên trong triển lãm to lớn hoảnh tráng, không khỏi có phần vui vẻ thoải mái.
Tuy là còn chưa tới thời gian giao hẹn thế nhưng đã có rất nhiều người tới. Bạch Nhất Nặc liếc mấy cái, áng chừng qua loa, người tới chừng gần mười ngàn.
Hải Thị rộng lớn, rất nhiều nhân tài, là đô thị lớn mang tính quốc tế, đầu bếp cũng rất nhiều, đa số đều có một sở trường riêng, đương nhiên cạnh tranh rất lớn.
Trung tâm triển lãm quốc gia có cảnh sắc hợp lòng người, diện tích triển lãm ước chừng sáu trăm nghìn mét vuông, thừa sức chứa mấy chục nghìn người dự thi.
Nhân viên công tác cuộc thi Đêm tìm vị đặt rất nhiều bục thức ăn ở giữa trung tâm triển lãm. Trên bục thức ăn đặt rất nhiều nguyên liệu nấu ăn thông thường, nếu như không có còn có thể hỏi nhân viên công tác.
Bởi vì số lượng bàn làm việc của đầu bếp có hạn cho nên tuyển chọn tiến hành theo từng nhóm. Sau khi Bạch Nhất Nặc và Kỷ Tử Hoài vào cửa thì rút thăm, trùng hợp rút đúng một nhóm cuối cùng. Nhân viên công tác nói cho họ biết nếu như dựa theo quy trình bình thường thì nhóm cuối cùng có thể phải đợi đến xế chiều.
Tô Mạt Mạt nhìn thấy rút thăm này, có phần lo âu nói: “Nhóm này liệu có ảnh hưởng tới điểm số hay không, nếu tất cả mọi người đều ăn thức ăn chính, giám khảo đều đã no rồi, sẽ cho điểm cao sao?”
Kỷ Tử Hoài nói: “Chắc sẽ không, cho dù có cũng không cần lo lắng, đồ sư phụ làm đương nhiên là tốt nhất.”
“Nói cũng phải, là tôi nghĩ nhiều rồi.” Tô Mạt Mạt nghĩ đến cơm chiên trứng lúc trước, mắt sáng rực lên: “Bà chủ, chị lấy cơm chiên trứng kia đánh thắng họ đi. Đó là cơm chiên trứng ngon nhất mà em từng ăn đấy.”
“Chị không chuẩn bị cơm chiên trứng mà là mì.”
“Là mì gà ạ?”
Bạch Nhất Nặc cười một cái nói: “Là mì gạch cua.”
Không lâu sau khi cô đi tới hiện đại, chỉ có mấy tháng, tuy đã biết rất nhiều tri thức nhưng vẫn chưa đủ, ví dụ như cô không hiểu rõ về năng lực của đồng hành cho lắm.
Để có thể lấy được tiền thưởng, cô không định khinh địch.
Bạch Nhất Nặc cầm cái rương trong tay xách lên phía trước, cho Tô Mạt Mạt xem: “Đây là cua chị chuẩn bị.”
Vì cuộc thi hôm nay, Bạch Nhất Nặc đặc biệt chọn một ít đồ tươi sống. Những con cua to này đầy sức sống, chưa được đông lạnh, vô cùng tươi ngon.
Sở dĩ Bạch Nhất Nặc chuẩn bị cua hồ Dương Trừng cho mình là bởi vì ban tổ chức sẽ chỉ cung cấp nguyên liệu nấu ăn thông thường, nguyên liệu nấu ăn đắt hơn thì không có. Dù sao đây cũng là cuộc chọn lựa hơn mười nghìn người, nếu như người nào nấu ăn cần trứng cá muối xa xỉ thì ban tổ chức phá sản rồi.
Bởi vì Bạch Nhất Nặc và Kỷ Tử Hoài đều phải đến xế chiều mới thi đấu, còn thời gian rất dài nên họ định nghỉ ngơi một hồi, bắt đầu tìm kiếm chỗ ngồi. Ở bên cạnh khán đài, Bạch Nhất Nặc đột nhiên nhìn thấy có một người vẫy tay với họ, cô đi tới nhìn, phát hiện thì ra là người quen cũ, Hải Ninh, chủ biên tạp chí Ăn cả thế giới.
Anh ta dẫn vợ của mình và con gái đến xem so tài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận