Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 290 - Rượu hoa cúc và bánh dày đường đỏ 15




Nhóm học sinh Nhị Trung cho rằng họ là bảo bối của tiệm cơm Bạch Ký, sau khi rượu hoa cúc được đăng bán, họ mới biết mình đã sai rồi.
Họ bị tiệm cơm Bạch Ký bài trừ! Họ hoàn toàn không uống được rượu hoa cúc của tiệm cơm Bạch Ký, chỉ có thể nghe người khác nói rất ngon.
Họ đành vừa khóc thút thít, vừa đi gọi sản phẩm mới bánh dày đường đỏ.
Món quà vặt bánh dày đường đỏ này nhanh chóng chiếm được trái tim của các học sinh Nhị Trung, bởi vì nó vừa ngon vừa tiện.
Bánh dày đường đỏ của tiệm cơm Bạch Ký có thể dùng hộp nhựa để đựng, cũng có thể dùng giấy gói lại, mà rất nhiều học sinh Nhị Trung biết dùng giấy gói. Như vậy họ có thể vừa đi đường, vừa ăn bánh dày đường đỏ.
Trong túi giấy to cỡ bàn tay bọc lấy từng cái bánh dày đường đỏ, bên trên bánh dày phủ nước đường đỏ nồng đậm, bởi vì mới ra lò nên vẫn bốc hơi nghi ngút.
Chỉ cần cắn một miếng đã có thể cảm nhận được mùi hương thuần khiết của gạo nếp và vị ngọt mát mẻ. Bây giờ đang là trời thu se lạnh, ăn một phần bánh dày đường đỏ nóng hổi khiến người ta cảm thấy thỏa mãn gấp bội.
Rất nhanh trên diễn đàn Nhị Trung đã xuất hiện bài viết về bánh dày đường đỏ, rất nhiều học sinh đăng ảnh chụp bánh dày đường đỏ của mình.
[Cho các cậu xem bánh dày đường đỏ mà tớ mới mua được, trông thấy hơi nóng lượn lờ phía trên chứ? Nó mới ra lò đấy, vị cực kì giòn, nước đường đỏ cực kì thơm. Tớ tuyên bố đường đỏ và bánh dày chính là CP tuyệt đẹp! Ai cũng không được xé, đường trắng không được, kẹo gừng không được, kẹo phong cũng không được! Đường đỏ đi với bánh dày vĩnh viễn là thần.]
[Không, bà chủ mới vĩnh viễn là thần. Tớ nhìn ảnh các cậu đăng lên, phát hiện đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký quá tuyệt. Trọng lượng của mỗi phần bánh dày đường đỏ đều giống nhau. Lần trước tớ và bạn cùng phòng mua một phần bánh dày đường đỏ, dùng cân điện tử của phòng thí nghiệm cân, phát hiện sai số cực kỳ nhỏ.]
[Bánh dày đường đỏ ngon thật đấy. Bây giờ thời tiết se lạnh, tớ ăn một phần bánh dày đường đỏ, trong miệng thơm thơm, trong dạ dày thì ấm áp, lớp tự học buổi tối học đến mười giờ cũng không cảm thấy mệt.]
[không sai, ngọt trong lòng, ấm áp trong dạ dày. Tớ cảm thấy đó là bởi vì bà chủ nghĩ đến áp lực học hành của chúng ta rất lớn cho nên cố ý đưa ra loại đồ ăn vặt bổ sung năng lượng này, chắc chắn không phải tớ tự luyến, hì hì.]
[Cậu suy nghĩ nhiều rồi, đây là đồ giới hạn trong tết trùng cửu, qua trùng cửu thì cũng hết.]
[A a a bánh dày đường đỏ, mày không thể rời khỏi tao được.]
...
Trong tập đoàn Thịnh Cảnh, Thịnh Tu Viễn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay của mình, sau đó ngẩng đầu nói với trợ lý : “Đêm nay bữa tiệc xã giao kia...”
Trợ lý không đợi Thịnh Tu Viễn nói xong, lập tức bảo: “Chủ tịch, ý của ngài là từ chối buổi xã giao này phải không ạ? Vâng, tôi lập tức báo cho họ.”
Thịnh Tu Viễn gật đầu, sau đó đứng lên, rời khỏi ghế dựa.
Trợ lý lập tức thành thạo đi tới bên cạnh ông ấy: “Chủ tịch, xe đi đến tiệm cơm Bạch Ký đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Thịnh Tu Viễn hơi nghi hoặc: “... Sao thành thục thế?”
Trợ lý đẩy kính mắt, ngẩng đầu nhìn Thịnh Tu Viễn, trên mặt là nụ cười mỉm chuyên nghiệp đúng nơi đúng lúc: “Chủ tịch, gần đây ngài đều sắp xếp như vậy, tôi là trợ lý của ngài, tất nhiên phải hiểu rõ trong lòng rồi ạ.”
Thịnh Tu Viễn lúng túng ho khan một cái, không nói gì nữa, phụ tá đi theo lên xe, tới tiệm cơm Bạch Ký.
Thịnh Tu Viễn đi tới tiệm cơm Bạch Ký, nhìn hoàn cảnh rực rỡ hẳn lên thì không khỏi gật đầu.
Dáng vẻ tốt hơn trước kia rất nhiều.
Sau khi ông ấy đi tới bên quầy thu tiền xem thực đơn thì hơi nghi hoặc nói: “Trước đó tôi tới đây không thấy rượu hoa cúc và bánh dày đường đỏ, hai món ăn này là sản phẩm mới ư?”
Bạch Nhất Nặc gật đầu: “Không sai, hai món ăn này được đặc biệt bày bán để mừng tết trùng cửu. Trong khoảng thời gian này, cua hấp cam, rượu hoa cúc và bánh dày đường đỏ đều được ưu đãi hai mươi phần trăm.”
Thịnh Tu Viễn từng ăn cua hấp cam, cảm thấy mùi vị không tệ, thế là định gọi thêm một phần cua hấp cam.
“Thật ngại quá, phần cua hấp cam cuối cùng vừa mới được một vị cô gái mua rồi.”
“Vậy mua một phần rượu hoa cúc vậy.”
“Thật ngại quá, phần rượu hoa cúc cuối cùng cũng bị cô gái vừa nãy mua mất rồi.” Bạch Nhất Nặc nói với giọng áy náy: “Bây giờ chỉ còn lại bánh dày đường đỏ thôi ạ.”
Thịnh Tu Viễn nghe thấy “một quý bà” thì liên tưởng đến lúc mình mua bánh trung thu cũng bị một quý bà cướp mất phần bánh trung thu cuối cùng, không khỏi có phần mờ mịt.
Tại sao lại là một quý bà đoạt đồ ông muốn mua?
Lượng khách của tiệm cơm Bạch Ký lớn, Thịnh Tu Viễn chưa từng nghĩ hai người là cùng một người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận