Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 383 - Hạt dẻ rang đường 12




Sau khi Kỷ Tử Hoài nhận được câu trả lời chắc chắn của Bạch Nhất Nặc, anh hết sức để tâm nghi lễ nhận thầy, hỏi han từng chi tiết của lễ nhận thầy.
“Lúc trước tôi nhận thầy là cần phải dập đầu ba lần. Hiện nay không thịnh hành quỳ xuống nữa, chúng ta phải tiến bước cùng thời đại, anh cứ đổi thành cúi đầu làm lễ đi, tấm lòng quan trọng nhất.” Bạch Nhất Nặc trịnh trọng nói: “Đúng rồi, anh tuyệt đối đừng quên mất một việc vô cùng quan trọng, đây là truyền thống của sư môn chúng ta. Đó chính là sau khi nhận thầy, anh phải làm tám món nóng tám món nguội để tôi thưởng thức đánh giá.”
Bạch Nhất Nặc nói hết các chi tiết của lễ nhận thầy cho anh nghe. Kỷ Tử Hoài không cảm xúc, không ngừng gật đầu, không biết đã ghi nhớ lại hay chưa nữa.

Hôm sau, Bạch Nhất Nặc từ trên giường ngồi dậy, sau khi vệ sinh xong bèn chuẩn bị ra ngoài mua nguyên liệu. Lúc này, đột nhiên cô bị người khác ngăn lại.
Kỷ Tử Hoài gọi Bạch Nhất Nặc lại, chỉ vào nguyên liệu trong nhà bếp: “Cô giáo, tôi đã mua hết nguyên liệu về rồi, cô xem thử như thế nào.”
Lúc Bạch Nhất Nặc nghe thấy từ cô giáo này, bước chân hơi khựng, cảm thấy có chút không thích ứng. Tuổi tác của cô nhỏ hơn Kỷ Tử Hoài, nhưng cô là cô giáo, Kỷ Tử Hoài lại là học trò.
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một hồi, nói: “Thôi anh đừng gọi tôi là cô giáo nữa, tôi cảm thấy không thích ứng lắm, anh vẫn gọi tên như trước đây đi.”
“Dạ được, cô giáo.” Kỷ Tử Hoài gật đầu.
Bạch Nhất Nặc: “…”
Sau khi Bạch Nhất Nặc uốn nắn xong xưng hô của Kỷ Tử Hoài bèn đi vào nhà bếp, xem xét nguyên liệu do Kỷ Tử Hoài mua.
Nguyên liệu của Kỷ Tử Hoài mua đều là thứ Bạch Nhất Nặc muốn, hơn nữa anh đã đi theo Bạch Nhất Nặc mua đồ ăn hết ba tháng mấy, tiến bộ rất lớn, có thể vừa coi thì nhìn ra được màu rau như thế nào, rau lá xanh mà anh mua đều là tươi ngon mọng nước, vô cùng tươi, hải sản cũng là tươi sống nhảy đành đạch, hết sức béo khỏe.
Đây còn chỉ là món ăn nhẹ khai vị, hôm nay, Bạch Nhất Nặc hoàn toàn cảm nhận được niềm vui khi làm cô giáo.
Cô vừa muốn làm ít chuyện vặt thì Kỷ Tử Hoài nói để anh làm. Cô mới cảm thấy hơi mệt bèn có một ly trà nóng đưa tới. Sau khi Kỷ Tử Hoài nhận thầy, luôn luôn chủ động làm việc, hầu như nhận hết công việc của Bạch Nhất Nặc để làm, bảo cô chỉ cần phải nấu ăn trong nhà bếp. Đương nhiên trước kia Kỷ Tử Hoài cũng cần cù chăm chỉ, một người có thể thay thế ba phụ bếp. Nhưng sau khi anh nhận thầy, mở toàn hỏa lực, nhận một phần tiền lương, chủ động làm công việc của bốn người.
Thậm chí anh quá mức chủ động, khiến Bạch Nhất Nặc không quen lắm.
Thế là Bạch Nhất Nặc ngăn chặn anh lại: “Cảm ơn anh, nhưng tôi có thể làm những việc này, anh để tôi làm đi. Anh làm tốt công việc của anh là được rồi, trừ khi tôi chủ động đề nghị, bằng anh không cần cố tình đến giúp tôi.”
“Được.” Kỷ Tử Hoài rất nghe lời cô: “Đúng rồi, cứ để tôi chuẩn bị bữa trưa đi.”
Tám món nóng, tám món nguội, ngay ngắn xếp trên mặt bàn, rực rỡ muôn màu, đẹp không sao tả xiết.
Món ăn do Kỷ Tử Hoài nấu đều là món ăn cao cấp học được vài năm nay, rất nhiều món đến từ thực đơn gia truyền của người khác, không truyền ra ngoài, đặc biệt tới cửa tiệm cũng không nhất định sẽ ăn được.
Thậm chí có một số món trong đó khiến Bạch Nhất Nặc cũng hơi kinh ngạc và khen ngợi.
Kỷ Tử Hoài dùng lò quay bên ngoài làm một món heo sữa quay. Heo sữa quay chỉ nặng sáu bảy cân, đâm cái xiên qua rồi đặt giữa than lửa nướng. Heo sữa quay làm xong lớp da ngoài xốp, tiếp đó là giòn, cuối cùng là thơm, đạt được cảnh giới vào miệng là tan, dáng như lăng tuyết, chứa tương dầu trơn, đặc biệt khác thường trong 《Tề Minh Yếu Thuật》.
“Lớp da ngoài của heo sữa quay này rất xốp, có một hương vị đặc biệt, anh đã thêm bơ và chanh mật ong lên ngoài da đúng chứ.”
Kỷ Tử Hoài gật đầu, trong lòng hơi bất ngờ Bạch Nhất Nặc có thể ăn được ra.
Lúc bấy giờ, anh cùng bạn bè tới một nhà hàng ăn cơm, sau khi anh ăn được món heo sữa quay này, cảm thấy mùi vì của nó quá hiếm lạ. Anh không biết sao lớp da ngoài của heo sữa quay này làm được xốp giòn mà lại nhẵn bóng như vậy, sau khi anh hỏi thăm nhiều lần mới biết đã sử dụng bơ và chanh mật ong.
Anh ấy không ngờ Bạch Nhất Nặc vừa ăn thì có thể ăn ra được mùi vị này là mùi vị của bơ và chanh mật ong.
“Sao cô ăn ra được là sử dụng bơ và chanh mật ong vậy?”
Bạch Nhất Nặc mỉm cười: “Đợi anh ăn nhiều rồi, anh cũng sẽ nhớ.” Khi cô ở triều Đại Ngụy, cô vẫn luôn nhận biết nguyên liệu thức ăn mới, không có dừng bước chân học tập lại. Thậm chí cô cho người đi đường dài đến Phiên Bang để tìm kiếm nguyên liệu. Mà hiện đại thật sự là một chỗ tốt, đủ thứ nguyên liệu không biết tổng cộng bao nhiêu, các loại gia vị hợp lại nhiều như sao đầy trời. Cô cảm thấy mình hớn hở như con chuột rơi vào lu gạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận