Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 457 - Sủi cảo và bánh trôi 7




Bạch Nhất Nặc suy nghĩ đến có vài gia đình ở xa, bây giờ thời tiết lạnh, bất kể giữ ấm thế nào, sủi cảo vẫn sẽ bị ảnh hưởng đến mùi vị, thế là đóng gói sủi cảo sống thật kín, bán ở trong tiệm.
Rất nhiều người biết tiệm cơm Bạch Ký đưa ra loại sủi cảo này thì không muốn đi siêu thị mua sủi cảo đông lạnh nữa mà trực tiếp mua một túi ở tiệm cơm Bạch Ký, về nhà nấu dựa theo cách bà chủ dạy.
Sủi cảo nấu ra vừa lớn vừa tròn, bánh nhân thịt tươi ngon, hương vị chính gốc, nước thịt thơm ngon. Cho dù độ lửa họ nấu không thuần thục bằng Bạch Nhất Nặc nhưng mùi vị cũng ngon hơn sủi cảo đông lạnh nhiều.
Trên chương trình nhỏ của tiệm cơm Bạch Ký, khu bình luận phản hồi thường thường là chỗ đưa ra ý kiến, đầy các loại âm thanh chưa thỏa mãn dục vọng.
Thế nhưng sau khi lên sủi cảo năm màu, chương trình nhỏ này lại xuất hiện cảnh hưng thịnh khó gặp, đó chính là lời khen ùn ùn kéo đến.
Rất nhiều dân đi làm và học sinh đều đăng ảnh phản hồi ở khu bình luận.
[Trước kia, sau khi tan làm tôi nhất định sẽ về nhà nằm thẳng cẳng nhưng vừa nghĩ tới sủi cảo năm màu trong tủi lạnh là tôi lại sợ bất dậy như người hấp hối mang bệnh.]
Cũng có vài người phát biểu “bất mãn” đối với sủi cảo của tiệm cơm Bạch Ký.
[Tôi mua một gói sủi cảo năm màu về nhà nấu. Ba mẹ tôi nói đó là đồ cho con nít ăn, nên bảo tôi chia cho chúng nó một ít. Kết quả tôi mới ăn một cái ít nhất, chỗ còn lại đều bị cha mẹ tôi chia rồi, tôi đã khóc rất to đấy.]
[Bọn trẻ vừa khóc vừa gào muốn chơi game phải làm sao, theo lý mà nói đã quen rồi, đánh một trận là được. Thế nhưng hôm nay tôi quá lương thiện, mua một phần sủi cảo năm màu từ tiệm cơm Bạch Ký, nghĩ có đồ ăn ngon thì chắc sẽ không quấy khóc nữa. Kết quả nó còn khóc dữ hơn, không thèm chơi trò chơi nữa, ôm chân tôi nói buổi tối vẫn muốn ăn sủi cảo năm màu. Tôi nói sủi cảo năm màu của tiệm cơm Bạch Ký bị hạn chế, thực sự không mua được nữa, nó càng khóc dữ hơn. Tôi hối hận đã mua sủi cảo...]
Buổi tối sau khi đóng cửa tiệm, Bạch Nhất Nặc nghỉ ngơi ở bên cạnh cái bàn đá sân sau, nhìn thấy những bình luận này, không nhịn được cười một tiếng.
Đúng vào lúc này, cô cảm giác bên chân có vật gì víu lấy chân, cô sợ đến mức giật mình một cái. Cho dù tính cách cô bình tĩnh cũng không nhịn được nghĩ đến sự việc thần tiên ma quái, lặng lẽ liếc về phía mình chân, kết quả phát hiện trên chân mình có một nắm lông lá.
Thứ này mập mạp, chỉ lộ ra hai lỗ tai và cái đuôi ngắn ngủn. Theo hô hấp đều đều của nó, lông tơ thu nhỏ lại theo sự phồng lên của chi trước.
Bạch Nhất Nặc thở phào nhẹ nhõm, thì ra là con chó Quý Dư Trì nuôi.
Mặc dù Bạch Nhất Nặc không nuôi chó mèo nhưng biết một ít tập tính của chó mèo, chắc là con chó này muốn đến cắn giày của cô, đang chuẩn bị đứng dậy tách ra. Kết quả con Samoyed này không hề làm gì cả, chỉ nằm sấp trên giày của cô, không hề nhúc nhích, phát ra tiếng ngáy nhỏ nhẹ.
Khá lắm, coi giày của cô là giường rồi.
Bạch Nhất Nặc đi một đôi giày da, có thể cảm nhận được hơi nóng xuyên qua da thuộc truyền tới, điều này làm cô cảm thấy là lạ, không nhịn được từ từ rút chân ra.
Samoyed cũng rơi phịch một cái xuống mặt đất, dường như hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn cô, hình như bị đánh thức, dùng con mắt to ướt át nhìn Bạch Nhất Nặc, vẻ mặt vô tội.
Bạch Nhất Nặc nhìn dáng vẻ của nó mà thấy tức cười.
Đúng vào lúc này, Quý Dư Trì đã rửa mặt trở về. Sau khi nghỉ ngơi ở tiệm, anh ta dẫn con chó nhỏ ra ngoài đi dạo một chút rồi để chó xuống đi rửa mặt, nhưng con chó này thừa dịp anh ta không đề phòng chạy đến trong sân.
Quý Dư Trì ôm lấy Samoyed, nói: “Là tôi không chú ý để nó chạy đến nơi này, không dọa cô chứ?”
“Không.” Bạch Nhất Nặc lắc đầu.
Sau khi Quý Dư Trì ôm lấy Samoyed thì hàn huyên với Bạch Nhất Nặc một hồi rồi nói muốn về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Quý Dư Trì xoay người, con chó nhỏ anh ta ôm vẫn đang nhìn chằm chằm Bạch Nhất Nặc, con mắt óng ánh trong suốt giống như trân châu đen, dường như cực kì hiếu kì về Bạch Nhất Nặc.
Ngày hôm sau, lúc Bạch Nhất Nặc rời giường, phát hiện Quý Dư Trì đang cho chó ăn ở trong sân.
Cô nghe thấy anh ta nói: “Ăn một chút nhé.”
Tiếng anh ta trầm thấp, lộ ra vẻ bất đắc dĩ rõ ràng.
Bạch Nhất Nặc đến gần rồi mới phát hiện, Quý Dư Trì đặt cái chậu nhỏ ở trước mặt con chó, bên trong bỏ thức ăn cho chó, con chó nhỏ nhìn chằm chằm thức ăn cho chó bên trong nhưng chậm chạp không chịu ăn.
Sau khi nhìn thấy Bạch Nhất Nặc đến, anh ta cau mày nói: “Nuôi chó thật sự không dễ dàng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận