Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 400 - Lẩu 6




Tô Mạt Mạt có hơi dao động trước những gì Bạch Nhất Nặc nói, cảm thấy suy nghĩ chỉ xem mặt của mình trước đó có chút nông cạn.
Cô rất xúc động, thế là vào lúc nghỉ ngơi đã đăng một dòng lên vòng bạn bè.
[ Câu nói vàng của cô chủ hôm nay: Một người yêu thích hợp cần phải thấu hiểu được nửa kia. Thực ra cô chủ không cần lo lắng, nếu như em gả cho cô chủ, em nhất định sẽ ủng hộ sự nghiệp của cô, dù sao em làm gì cũng không xong, nhưng ăn cơm lại là số một. Đáng tiếc cô chủ không thích em, hu hu hu. ]
Sau khi Tô Mạt Mạt đăng dòng này xong, rút kinh nghiệm xương máu, quyết định dùng ăn uống để xoa dịu trái tim bị tổn thương của mình, lập tức để điện thoại xuống đi rửa tay.
Mặc dù cô cảm thấy dòng trạng thái này không có gì mất mặt, nhưng không muốn phá vỡ hình tượng chững chạc của bản thân, cho nên vẫn chặn một số người, ví dụ như phụ huynh và giáo viên của mình.
Sau khi cô chặn một số người nên chặn xong, cũng không quan tâm đến những người còn lại nữa.
Một lúc sau, Tô Mạt Mạt mở điện thoại ra, phát hiện dòng trạng thái này trong vòng bạn bè đã có một trăm lượt thích. Cô tuỳ ý mở xem danh sách lượt thích, chợt thoáng thấy một ảnh đại diện đặc biệt, ảnh đại diện là một chú mèo sữa nhỏ, vô cùng đáng yêu. Nhưng cô không quen tí nào.
Tô Mạt Mạt có tính hay quên, không khỏi có chút tò mò, cô thêm người này lúc nào nhỉ? Tại sao lại nhấn thích cho cô?
Sau khi cô suy nghĩ một lúc, bèn bỏ quên chuyện này ra phía sau não, dù sao thì người trong danh sách của cô quá nhiều, có người hâm mộ, có thương nghiệp nhỏ, hoàn toàn không nhớ nổi.
Có lẽ là một cửa hàng bán mèo mà thôi.

Trước khi chính thức nấu lẩu, Bạch Nhất Nặc vì để hiểu rõ khẩu vị của Tô Mạt Mạt, quyết định hỏi trước: “Lẩu được chia thành kiểu miền bắc và kiểu miền nam, kiểu miền bắc chủ yếu là lẩu nhúng thịt của kinh thành, kiểu miền nam chủ yếu là lẩu Xuyên Du, em có muốn ăn lẩu Xuyên Du không?”
“Lẩu mà còn có nhiều loại thế sao, trừ hai loại lẩu đó ra, còn có lẩu gì nữa không ạ?” Tô Mạt Mạt không nhịn được liền nuốt nước miếng, vô cùng tò mò.
“Lẩu kiểu miền bắc ngoại trừ lẩu kinh thành ra, còn có lẩu Sơn Đông, lẩu kiểu miền nam ngoại trừ lẩu Xuyên Du, còn có lẩu Triết Giang, lẩu Quý Vân và lẩu Lưỡng Quảng…” Bạch Nhất Nặc nói hết những món lẩu mà mình biết làm: “Có một số trước đây chị biết làm, một số là chị mới học gần đây, em muốn ăn loại nào?”
Tô Mạt Mạt không nhịn được liền phấn khích xoa tay, rơi vào lựa chọn khó khăn.
Bạch Nhất Nặc thấy cô quyết định chậm chạp, vì thế đề nghị: “Nếu như em thích ăn cay thì làm lẩu Xuyên Du nhé.”
Tô Mạt Mạt muốn nói mình đều muốn ăn, nhưng điều này không thực tế cho lắm, hơn nữa cô cũng không nỡ để cô chủ quá mệt, rối rắm một thời gian rồi nói: “Vâng, em muốn ăn lẩu Xuyên Du.”
Ai mà biết được cô vừa dứt lời, Bạch Nhất Nặc lại nói: “Lẩu Xuyên Du có lẩu dầu đỏ, lẩu đầu cá, lẩu xiên que, lẩu Trùng Khánh… Em muốn ăn loại nào?”
Tô Mạt Mạt rối rắm một lúc, nói: “Mấy món chị nói em đều ăn rồi, nhưng em vẫn cảm thấy lẩu dầu đỏ ngon, em sẽ ăn lẩu dầu đỏ cơ bản.”
“Được.”
Mặc dù là sinh nhật của Tô Mạt Mạt, nhưng mọi người đều muốn ăn, cho nên Bạch Nhất Nặc vẫn đi hỏi ý kiến của Kỷ Tử Hoài.
Kỷ Tử Hoài sau khi nghe thấy lẩu Xuyên Du, vẻ mặt kháng cự: “... Tôi không ăn cay được.”
Đây là một cách giải quyết hay, Bạch Nhất Nặc phát hiện thời đại ngày nay có lẩu uyên ương, ăn hai trong một nồi, đúng là tuyệt vời.
Bạch Nhất Nặc nghĩ tới lẩu nấm trong lẩu Vân Quý: “Thế anh ăn lẩu nấm không?”
Kỷ Tử Hoài từng đi Vân Nam ăn lẩu nấm, cảm thấy không tệ, vì thế gật đầu: “Được.”
Bạch Nhất Nặc vừa thích ăn nước dùng trong vừa thích ăn cay, cho nên không kháng cự với hai hương vị này.
Bạch Nhất Nặc quyết định: “Tôi làm thành lẩu uyên ương nhé, vừa bỏ nấm vào, vừa bỏ dầu đỏ vào.”
Nếu muốn ăn cay thoả thích, đương nhiên phải ăn lẩu dầu đỏ. Nếu muốn ăn lẩu tươi ngon thanh đạm thì nhất định phải nếm thử lẩu nấm.
Lẩu Xuyên Du chú trọng vào nước dùng, phải nấu với mỡ bò, nguyên liệu cầu kỳ, quy trình phức tạp, càng hầm càng thơm.
Hơn nữa lẩu nấm thông thường chỉ cần hai cọng hành lá đơn giản, vài lát gừng, bỏ các nguyên liệu như nấm, táo đỏ, long nhãn, cẩu kỷ là có thể có một nồi lẩu. Nhưng Bạch Nhất Nặc cảm thấy hương vị như vậy chưa đủ ngon, thế là tự mình bắc một nồi nước dùng lên, tục ngữ nói, không có gà thì không thơm, không có vịt thì không tươi, không có dạ dày thì không trắng, không có chân giò thì không đậm đà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận