Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 440 -




Một người ngượng ngùng nói: “Xác thực, tôi là do em gái tôi kêu đến đây, em ấy nói với tôi nếu không trúng tuyển thì vào tiệm cơm Bạch Ký mua ít đồ ăn.”
Một anh đẹp trai lành lạnh khác gật đầu: “Là cháu gái tôi kêu tôi tới đây. Cháu nó cũng bảo tôi đến mua cơm.”
Bạch Nhất Nặc: “…”
Bạch Nhất Nặc hơi hối hận vì thời gian eo hẹp, không có kêu những người này mang sơ yếu lý lịch đến, vẫn chưa làm tốt sàng lọc trước đó, để một đám sinh viên thừa nước đục thả câu.
Bạch Nhất Nặc ngoài hối hận ra, còn hỏi một cách hơi nghi ngờ: “Tại sao top năm mươi có nhiều học sinh sinh viên như vậy? Thể lực của những người khác tệ thế sao?”
Đối với vấn đề này, Tô Mạt Mạt vắt óc suy nghĩ, sau đó hiểu ra: “Em biết rồi!”
“Vì sao?”
“Cô chủ chị không biết à, hiện giờ chính là học sinh thể lực tốt. Phần lớn người trong số bọn họ sau khi bước vào xã hội trở thành xã súc, vì nguyên nhân công việc ngồi lâu, sẽ có bụng bia. Em tốt nghiệp đã hai năm, trước đó đi tham gia tụ họp cấp ba, phát hiện người đẹp trai nhất lớp chúng em khác hẳn trước đây, không chỉ trông béo ngậy, nói chuyện cũng trở nên láu lỉnh.”
Bạch Nhất Nặc thở dài, tưởng rằng không thể tuyển được nhân viên phục vụ mà mình muốn, kết quả lại đến một người nửa lạ nửa quen.
Người đến phỏng vấn là Tiếu Nam Ninh, anh ta từng gọi điện thoại cho tiệm cơm Bạch Ký, nói muốn ứng tuyển nhân viên tuyên truyền, nhưng Bạch Nhất Nặc cho rằng là điện thoại lừa bịp nên đã từ chối anh ta.
Anh ta là người không phải học sinh sinh viên đầu tiên mà Bạch Nhất Nặc phỏng vấn. Bạch Nhất Nặc suy nghĩ, người này thể năng tốt, top ba thành tích chạy bộ, chắc có thể làm tốt nhân viên phục vụ nhỉ. Nhưng sau khi hai người trao đổi, cô cảm thấy Tiếu Nam Ninh không thích hợp.
“Anh có thể làm toàn thời gian không?”
“Được chứ.”
“Anh dự tính làm nhân viên phục vụ tại tiệm cơm Bạch Ký bao lâu?”
Tiếu Nam Ninh thẳng thắn thành khẩn nói: “Không xác định, vì tôi vẫn luôn chờ đợi cơ hội trở về trường đua.”
Tô Mạt Mạt từng nói với Bạch Nhất Nặc, trước đó Tiếu Nam ninh là người thi đấu thể thao điện tử, từng giành được giải quán quân thế giới. Nhưng vì đối phương và cấp quản lý của câu lạc bộ tranh cãi không vui, thế là rút khỏi chiến đội. Sau khi anh ta rút khỏi chiến đội cũng không có rời khỏi trò chơi Liên Quân này, mà là bắt đầu làm chủ streamer.
Khi anh ta nhắc tới thi đấu, thoáng chốc vẻ mặt thờ ơ trước đó của anh ta biến mất, hai mắt bừng sáng lên.
“Vậy anh thật sự muốn đến tiệm cơm làm nhân viên phục vụ sao? Khoảng cách giữa làm nhân viên phục vụ và thi đấu quá lớn.”
Tiếu Nam Ninh suy nghĩ một hồi nói: “Món ăn của tiệm cơm Bạch Ký rất ngon, tuy tôi có thể giành được món ăn, nhưng toàn là giành được món ăn trên app nhỏ, không ăn được món ăn của nhân viên nội bộ, cho nên tôi muốn đến thử xem.”
Tiếu Nam Ninh nói một cách vô cùng chân thành, trước đó, anh ta cũng không ngờ bản thân sẽ vì một tiệm cơm nấu ăn ngon miệng nên muốn đến tiệm cơm này ứng tuyển. Sau khi anh ta gặp được tiệm cơm Bạch Ký, anh ta đã làm khá nhiều chuyện mà mình không ngờ tới, ví dụ như muốn làm nhân viên tuyên truyền, làm BJ.
Từ sau khi Bạch Nhất Nặc biết Tự Bạch, hiểu rõ vấn đề thi đấu thể thao điện tử. Tuy thái độ của Tiếu Nam Ninh rất thành khẩn, nhưng Bạch Nhất Nặc vẫn từ chối anh ta.
Bạch Nhất Nặc: “Có lẽ anh không hiểu việc cần làm của nhân viên phục vụ trong ngành nghề này lắm, làm nhân viên phục vụ phải bưng trà rót nước, tiếp đãi khách hàng. Nói một chuyện đơn giản trực quan, anh là một người dùng bàn tay để đánh giải thi đấu, anh có thể chấp nhận bàn tay của mình bị thương không?”
Sau khi Tiếu Nam Ninh suy ngẫm một lúc, lắc đầu. Ăn cơm dĩ nhiên quan trọng, nhưng Liên Quân cũng quan trọng đối với anh ta, hai thứ mỗi bên một nửa, không phân cao thấp.
“Tôi là một cô chủ chịu trách nhiệm, tôi sẽ không cố tình hạ thấp cường độ công việc để gạt anh vào làm thuê. Vì lo nghĩ cho bàn tay của anh, tôi kiến nghị anh vẫn đừng nên làm nhân viên phục vụ.”
Tiếu Nam Ninh hơi tiếc nuối, không nhịn được thở dài.
Bạch Nhất Nặc không ghét người hăng hái theo đuổi ước mơ, thế là cô nói: “Nếu anh muốn ăn thức ăn do tôi nấu, có thể nói với tôi. Tôi có thể làm riêng cho anh, điều kiện trước tiên là tôi có thời gian. Cách này là phải thu phí đấy, hơn nữa giá cả không thấp.”
Tiếu Nam Ninh nghe cô nói vậy, hai mắt sáng ngời. Tuy không trúng tuyển nhân viên phục vụ, nhưng được chăm sóc đặc biệt, hình như điều này cũng không tệ. Còn về tiền bạc, anh ta cũng không thiếu tiền.
“Được.” Tiếu Nam Ninh liền nói: “Thật ra thời gian hoàng kim của tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử chỉ có vài năm, cuộc đời sự nghiệp của tôi đã sắp tới hồi kết. Tôi chuẩn bị muộn nhất là năm sau sẽ nghỉ thi đấu. Đợi khi tôi thật sự nghỉ thi đấu rồi, tôi có thể đến tiệm cơm Bạch Ký chứ?”
“Tôi sẽ hoan nghênh anh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận