Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 565 - Bữa tiệc toàn cá 1




Sở dĩ anh ta muốn bỏ ra hai triệu là muốn khiến Bạch Nhất Nặc thuận lợi thực hiện vụ cá cược này, ở trong lòng của anh ta, xác suất thắng lợi của đối phương cao hơn Khương Tân Di rất nhiều nhưng Khương Tân Di cũng không phải là không có cơ hội nào. Lỡ như đến lúc lúc đó đề mà chương trình đưa ra không hợp khẩu vị của Bạch Nhất Nặc, trúng ngay điểm mù của Bạch Nhất Nặc thì Khương Tân Di có thể mèo mú vớ cá rán, trực tiếp thắng lợi.
Nói như vậy, anh ta không chỉ giữ được Khương Tân Di mà còn có thể bỏ Bạch Nhất Nặc vào trong túi.
Cho dù Khương Tân Di thua cũng không phải chuyện gì lớn, với anh ta mà nói, số tiền này không đáng là gì.
Tô Mạt Mạt ngoảnh lại nhìn về phía Bạch Nhất Nặc: “Bà chủ, anh ta nói tiền thưởng là hai triệu.”
Đồ ngốc đưa tiền tới rồi!
Lúc vừa mới bắt đầu, vẻ mặt Bạch Nhất Nặc trấn định, trên mặt không có chút rung động nào, cô không cảm thấy mình sẽ thua, tất nhiên sẽ không lo lắng lời Tiêu Vũ nói thành sự thật.
Nhưng sau khi nghe thấy chữ hai triệu, cô hơi kinh ngạc.
Nếu như có nhiều tiền như vậy, cộng thêm hoa hồng chia từ nhà máy sữa và tiền mình tích góp được, tháng sau cô có thể mua lại tiệm của bà Trình ở lầu hai.
Tiêu Vũ nói xong, ngoảnh lại nhìn về phía Khương Tân Di: “Đầu bếp Khương, ông có ý kiến gì không?”
Khương Tân Di lắc đầu: “Không.”
Khương Tân Di không có ham muốn gì đối với số tiền thưởng này, anh ta chỉ mong muốn thi đấu cùng Bạch Nhất Nặc.
Sau khi Khương Tân Di nói xong , ánh mắt mọi người đều nhìn về Bạch Nhất Nặc.
Bạch Nhất Nặc không suy nghĩ quá lâu, gật đầu nói: “Được.”
Phần lớn mọi người sẽ không ngại nhiều tiền, Bạch Nhất Nặc cũng không như vậy.
Sau đó chuyện trong lòng kết thúc, Tiêu Vũ tươi cười rạng rỡ.
Cha Khương nghe đến đây thì cực kì mờ mịt. Tiêu Vũ không chỉ không xóa bỏ vụ cá cược này mà ngược lại còn khiến vụ cá cược này càng vững chắc hơn.
Người lãnh đạo trực tiếp không giúp ông ta một tay mà là tới gây trở ngại!
Bởi vì Bạch Nhất Nặc là chủ nhà của bữa tiệc này, dựa theo lễ nghi, cô ngồi ở chủ vị. Còn hai người Thịnh Hàn thì tiến vào ngay sau cô, cho nên ngồi ở bên tay trái của cô.
Bên trái Bạch Nhất Nặc là Thịnh Hàn, bên phải là Kỷ Tử Hoài.
Tuy anh học trò này là người chất phác nhưng ước chừng bái sư đã lâu, phục vụ người khác cũng đàng hoàng, chăm nom việc ăn, mặc, ở, đi lại của cô cực kỳ thoả đáng.
Kỷ Tử Hoài nghiêng đầu hỏi cô, mắt cụp xuống: “Cô muốn uống rượu không?”
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Buổi chiều còn phải mở tiệm, uống một chút thôi, một chén nhỏ là được.”
Thế là Kỷ Tử Hoài bèn cầm lấy chén rượu sứ trắng trước mặt Bạch Nhất Nặc.
Tiêu Vũ nhìn hai người nghiêng đầu nói chuyện với nhau, dáng vẻ ăn ý, tay cầm chén rượu hơi ngừng, không nhịn được nghiêng đầu, đè thấp giọng mình, ghé vào bên tai Thịnh Hàn nói: “Chắc người ta là một đôi đấy, thảo nào bất kể lương cao như thế nào bà chủ Bạch cũng không muốn rời khỏi Bạch Ký.”
Tiêu Vũ vốn tưởng rằng Thịnh Hàn sẽ không để ý tới anh ta, không ngờ đối phương lại nhíu mày, trừng mắt liếc anh ta một cái.
Sau khi Kỷ Tử Hoài cầm chén lên, Thịnh Hàn bèn đứng dậy, nâng tay trái, con mắt đen nhìn Kỷ Tử Hoài nói: “Đưa cho tôi đi, rượu để ở chỗ của tôi.”
Hai người đối diện, bởi vì biên độ động tác của Thịnh Hàn lớn nên mọi người đều chú ý.
Kỷ Tử Hoài nhìn Thịnh Hàn, cho dù anh ấy không nhạy cảm đối với ngoại hình khí chất những cũng có thể nhận ra sự xuất chúng của đối phương.
Trong bầu không khí ngưng đọng, Kỷ Tử Hoài ngoảnh lại nhìn Bạch Nhất Nặc, mặt lộ vẻ nghi hoặc, dường như đang hỏi đây là ai.
Bạch Nhất Nặc nhìn ra nghi ngờ của anh ấy, thế là giải thích cho nhân viên phục vụ trong tiệm, giọng điệu dịu dàng: “Đây là khách quen trong tiệm chúng ta, cũng là một bên thương nghiệp cung ứng nguyên liệu nấu ăn.”
Thịnh Hàn: “?”
Các nhân viên phục vụ tỏ vẻ mặt mờ mịt.
Mặt Tiêu Vũ lộ vẻ hoảng sợ: “?????”
Bạch Nhất Nặc vừa dứt lời, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.
Bạch Nhất Nặc suýt chút nữa tưởng là mình đã nói sai, sau khi nghĩ kĩ lại cảm thấy không hề, thế là nói chắc nịch: “Mọi người sao vậy? Đây là bên cung ứng nguyên liệu nấu ăn trong tiệm chúng ta đấy, lợn sữa và hàu của tiệm chúng ta đều là do anh ấy cung ứng.”
Quý Dư Trì nhìn về phía Thịnh Hàn mặt không cảm xúc, hơi lưỡng lự, không biết tại sao đối phương lại làm như vậy.
Tô Mạt Mạt hốt hoảng, thì ra một anh đẹp giai ngời ngời thần bí như vậy lại là bên cung ứng trong tiệm ư?
Tiêu Vũ ngơ ngác nói: “Thịnh tổng, cậu đúng thân kiêm mấy chức, cực khổ quá.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận