Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 688 - Phiên ngoại: Kiếp trước kiếp này 4




Trạng nguyên tên là Thịnh Hàn, tự Tuân. Nam tử trưởng thành không tiện gọi thẳng tên huý, cho nên phải lấy một tự. Nếu như không xưng hô tên tự của người khác thì bình thường sẽ là biểu hiện của sự không tôn trọng.
Quận chúa Thanh Hà cảm thấy có chút buồn cười.
Khi đó chắc Thịnh Hàn còn nhỏ, xưng hô tên ban đầu là thích hợp nhất. Tại sao cậu ấy lại bảo Bạch Nhất Nặc gọi tên tự của mình chứ?
Chẳng lẽ là muốn thể hiện cậu ấy là người lớn?
Quận chúa Thanh Hà nhớ tới một việc.
Cả nhà bọn họ ở Nhạn Môn quan không bao lâu đã lại được vời trở lại thủ đô.
Trước khi đi, Thịnh Hàn đã nói với Bạch Kỳ: “Tương lai tôi muốn lấy con gái của ngài.”
Bạch Kỳ nhìn cậu bé, suýt chút nữa cười ra tiếng: “Chúng ta từ biệt tại đây, chẳng biết lúc nào có thể gặp lại. Cậu vẫn còn nhỏ như thế, ngộ nhỡ sau khi lớn lên cậu quên mất Tiểu Nguyệt Lượng thì sao?”
Thịnh Hàn lắc đầu, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Sẽ không quên.”
Bạch Kỳ buồn cười: “Vậy lỡ như nó quên cậu thì sao?”
Thịnh Hàn: “Thế tôi sẽ xuất hiện lần nữa ở trước mặt cô ấy, để cô ấy không thể quên được tôi.”
Bạch Kỳ không coi lời trẻ con nói ra gì, thuận miệng kể chuyện ấy với vợ.
Quận chúa Thanh Hà nhìn Bạch Nhất Nặc trước mặt, lòng rối như tơ vò.
Nếu không phải là mình nhắc nhở, nữ nhi của mình đã sắp quên mất cậu ấy, Thịnh Hàn cũng chưa xuất hiện mà.
Quận chúa Thanh Hà bèn nói: “Nói chung, vẫn nên hẹn một thời gian để hai đứa gặp mặt đi, hiếm có loại duyên phận này lắm.”
Bạch Nhất Nặc cũng rất muốn gặp tiểu thư sinh kia một lần. Muốn biết anh ấy trưởng thành sẽ biến thành bộ dạng gì, còn có thể đẹp như trước kia được không?
Thế là cô đồng ý: “Anh ấy mới thi đậu trạng nguyên, gần đây sẽ phải chén chú chén anh rất nhiều, tháng sau hãy hẹn ạ.”
Sau khi bằng lòng, cô đứng dậy: “Con đi chuẩn bị ít quà tặng.”
“Là chuẩn bị cho quan trạng nguyên ư?”
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Không phải, là chuẩn bị cho bạn con. Gần đây tiểu thư Quan Nguyệt phải chuẩn bị một cuộc sát hạch, nghe nói cuộc sát hạch kia cực kỳ khó. Gần đây con được một cái bát lưu ly phỉ thúy, bát này ngụ ý cát tường, con bảo người đưa tới cho cô ấy.”
Quận chúa Thanh Hà thở dài, phất tay một cái nói: “Đi đi.”
Bạch Nhất Nặc hoàn toàn không nhiệt tình đối với quan trạng nguyên, đối với bạn qua thư của mình lại như một người khác vậy.
Nếu không phải bà hiểu con gái thì thực sự sẽ cho là có phải cô có... sở thích đặc biệt.
Bạch Nhất Nặc tặng lễ vật, ở nhà hai ngày, sau đó trở lại trong cung. Các nữ quan cục Thượng Thực đều đang chuẩn bị quà mừng sinh nhật cho cô, cô một mình ở phòng bếp thí nghiệm món ăn mới.
Lúc này, trước mắt trời đất xoay vần, cô đã xuyên đến hiện đại.
Cảnh ngất xỉu trong mộng rõ mồn một trước mắt, khiến Bạch Nhất Nặc bỗng nhiên thức dậy, lập tức mở mắt.
Bên tai truyền đến tiếng lành lạnh của Thịnh Hàn: “Sao vậy?”
“Không sao.”
Bạch Nhất Nặc thở phào nhẹ nhõm, phát hiện anh đang ôm mình thật chặt, hô hấp quấn quýt lấy nhau, khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Bạch Nhất Nặc nhìn sắc trời, nghi ngờ hỏi: “Đêm đã khuya rồi, anh không ngủ sao?”
Thịnh Hàn ôm cô thật chặt, âm thanh trầm thấp: “Ngủ rồi, mơ một trong giấc mộng, sau đó lại tỉnh.”
“Em cũng mơ một giấc mơ.” Bạch Nhất Nặc thở dài.
Ôi, cô không thể biết dáng vẻ sau khi lớn lên của tiểu thư sinh ra sao rồi.
Cô lặng lẽ nhìn thoáng qua Thịnh Hàn, có đẹp hơn nữa chắc cũng sẽ không đẹp bằng anh ấy.
Bạch Nhất Nặc cảm giác anh ấy ôm rất chặt, có chút lạ lạ, không giống bình thường cho lắm, thế là nhỏ giọng bảo “Anh đừng ôm em chặt như thế... Tôi không mất được.”
Đuôi mắt Thịnh Hàn hơi đỏ sậm, nhưng ngọn đèn quá mờ, Bạch Nhất Nặc căn bản không nhìn thấy.
Tiếng anh ấy hơi khàn: “Ai nói sẽ không? Ở trong mơ anh làm mất em rồi.”
Anh ấy đã mơ một giấc mơ vô cùng chân thật.
Trong giấc mộng kia, anh ấy là con cháu nhà quan Thịnh thị ở Kinh Châu, quen biết con gái của bậc đại nho trong triều. Hai người xem như là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư. Trong lòng anh ấy dần dần khắc ghi hình dạng của cô.
Sau khi lớn lên, anh ấy đi tới thủ đô. Cô quyền cao chức trọng, người theo đuổi rất nhiều, đã hoàn toàn quên mất anh ấy.
Cả ngày lẫn đêm mong mà không được, tình cảm như u nhọt tận xương dằn vặt anh ấy.
Mãi đến tiệm sách trên danh nghĩa nhận được một phong thư gửi tới, tâm bệnh của anh ấy mới có chuyển biến tốt.
Anh ấy quyết định, từng bước một, lên kế hoạch từ từ.
Gia thế của anh ấy cao quý, lại là thư hương thế gia, trong gia tộc có rất nhiều quan lớn quyền cao chức trọng. Anh ấy không muốn dùng vinh dự của gia tộc dát vàng cho mình, muốn tự mình tạo ra một mảnh thiên địa. Anh ấy định thi đỗ trạng nguyên rồi lại xuất hiện ở trước mặt cô.
Nhưng đến khi anh ấy thi đậu trạng nguyên, người muốn gặp lại không còn nữa.
Tình căn của kiếp trước sâu sắc đổi lấy kiếp này vừa gặp đã yêu.
Thịnh Hàn ôm người trong lòng càng ngày càng chặt, dường như như vậy sẽ không làm mất.
Anh ấy không nhịn được mà cười nhạo mình.
Kiếp trước làm bạn qua thư từ, kiếp này làm bạn qua mạng.
May mà bây giờ đã viên mãn rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận