Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 659 - Phim tình cảm đơn thuần - ước định 2




Đám ăn chơi trác táng ngoài cửa hết sức phấn khởi, còn Bạch Nhất Nặc thì vô cùng bình tĩnh.
Cô gửi ảnh Tô Mạt Mạt chụp từ cửa sổ cho Kỷ Tử Hoài, Kỷ Tử Hoài thấy vậy lập tức gọi điện thoại cho em trai và cha.
Không tới nửa giờ, trong sự tức giận của cha Kỷ, cảnh tượng hoành tráng ngoài cửa kia đã bị dẹp sạch.
Trong phòng, Tô Mạt Mạt kinh ngạc không thôi: “Vãi đạn tuyệt vời. Tuy là phương pháp quê mùa nhưng cũng rất đẹp. Trên mặt đất chắc phải được mấy chục nghìn đóa hoa hồng, bà chủ, chị không động lòng ư?”
Bạch Nhất Nặc lắc đầu: “Không động lòng.”
“Chị không động lòng với người, hay là không động lòng với cảnh?”
“Đều không động lòng.” Bạch Nhất Nặc thành thật trả lời, cô chỉ cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ.
Tô Mạt Mạt sinh ra lòng hóng hớt. Thật ra Bạch Nhất Nặc nhỏ hơn cô ấy một tuổi, nhưng cô quá mức chín chắn trấn định khiến Tô Mạt Mạt thường xuyên quên mất tuổi tác giữa các cô. Hiếm khi có thể nhìn thấy dáng vẻ ngượng nghịu của Bạch Nhất Nặc, Tô Mạt Mạt không nhịn được trêu cô.
Tô Mạt Mạt đắn đo suy nghĩ, nói: “Thế nếu đổi thành người cung ứng nguyên liệu nấu ăn thì chị sẽ động lòng chứ?”
Dựa theo kinh nghiệm của cô ấy thì chắc chắn giữa bà chủ và người cung ứng nguyên liệu nấu ăn không đơn giản.
Bạch Nhất Nặc chần chờ một giây, sắc mặt như thường, nói: “... Sẽ không.”
Tô Mạt Mạt không nhận thấy điểm kỳ lạ, thở dài: “Người cung ứng nguyên liệu nấu ăn kia còn đẹp trai hơn cả em trai của Kỷ Tử Hoài, đáng tiếc, tim bà chủ Bạch rắn như sắt đá.”
Tô Mạt Mạt bề ngoài thở dài, thật ra nội tâm rất vui vẻ.
Bà chủ Bạch sẽ không bị người bên ngoài cướp đi, đối với những nhân viên như bọn họ mà nói, là một chuyện tốt đấy.
Cho nên Tô Mạt Mạt không giúp đỡ Kỷ Sương Hành, ngược lại còn thông qua vòng bạn bè tìm được chứng cứ cuộc sống cá nhân hỗn loạn của Kỷ Sương Hành, đặt ở trước mặt Bạch Nhất Nặc.
“Bà chủ Bạch, sự lựa chọn của chị là chính xác, cậu ta không tuân thủ nam đức, không thể nhận lời được.”
Buổi tối sau khi cơm nước xong, Bạch Nhất Nặc vốn định trở về phòng lại bị Tô Mạt Mạt kéo đến trước ghế sa lon.
“Bà chủ, mau đến xem chương trình yêu đương này.”
Bạch Nhất Nặc có phần khó hiểu: “Họ yêu đương tại sao phải yêu ở trước ống kính?”
Tô Mạt Mạt cười nói: “Làm một nữ giáo sư tinh thông tính cách con người, em nói chị nghe, trong này phần lớn là diễn, rất dễ nhận ra đấy.”
Bạch Nhất Nặc nhìn những đôi trai gái trên màn ảnh, ánh mắt lơ lửng. Gần đây cô có rất nhiều chỗ kỳ lạ, nhất là lúc đối mặt với Thịnh Hàn.
Cô không biết tâm trạng này là vì sao, vừa lúc Tô Mạt Mạt ở bên cạnh, hơn nữa cô ấy dường như có vẻ rất am hiểu bèn có ý nhờ giúp đỡ.
Nhưng cô suy nghĩ một phen, ngại nói người này là mình, thế là hỏi: “Mạt Mạt, chị có một người bạn...”
Tô Mạt Mạt nghe lời Bạch Nhất Nặc nói xong thì vỗ bả vai của cô: “Đề này rất đơn giản.”
“Chị vừa mới nói, bạn của chị từ chối lời tỏ tình của người đàn ông kia, trong lòng có phần khó chịu. Sau khi bị từ chối, người đàn ông kia tỏ ý sẽ không quấn lấy cô ấy nữa. Bạn của chị có phần khó chịu trong lòng.”
“Đại khái là như vậy.”
Mắt Tô Mạt Mạt không rời khỏi chươngt rình yêu đương, tùy ý nói: “Bạn của chị không phải đã thích anh ta rồi đấy chứ?”
“Thích anh ấy?” Bạch Nhất Nặc như bị sét đánh, có phần ngẩn ngơ.
“Đúng vậy. Tuy em độc thân từ trong bụng me nhưng không cản trở việc em trở thành một cao thủ lý luận. Dựa vào kinh nghiệm đọc truyện trên mạng của em, phán đoán của em tuyệt đối không sai.”
“Tuy bạn của chị đã từ chối anh ta nhưng trong lòng không bỏ được, cho nên mới thấy khó chịu. Lúc bạn của chị từ chối những người khác có loại phản ứng này không?”
Bạch Nhất Nặc nhớ lại một phen, lắc đầu: “Không.”
Tô Mạt Mạt gật đầu, đang xem tới phân đoạn nam nữ chia tay, tùy ý nói: “Cho dù không phải thích thì đối với cô ấy mà nói, đối phương cũng coi như là một người đặc biệt.”
“Là như thế à...” Bạch Nhất Nặc cụp mắt xuống.
Bởi vì TV quá đặc sắc, ý nghĩ của Tô Mạt Mạt đều tập trung vào ti vi, hoàn toàn không nhận thấy bà chủ có gì kì lạ.
Sau khi xem tivi xong, cô ấy còn chưa thỏa mãn, xem điện thoại một lúc rồi nói: “Bà chủ, gần đây chị không có việc gì, chúng ta có cần đi dạo cửa hàng không? Quanh đây có một trung tâm mua sắm lớn ngày mai khai trương, quy mô số một số hai ở thủ đô, có rất nhiều nhã hiệu được nhập vào. Em muốn đi mua dây chuyền giống với nữ khách mời.”
Bạch Nhất Nặc gật đầu đồng ý.
Buổi tối lúc ngủ, Bạch Nhất Nặc nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, có phần mất hồn mất vía.
Cô chưa từng thích ai, không có bất kỳ kinh nghiệm yêu đương gì, cũng không hiểu thích một người là cảm giác gì. Trước kia, trước mắt của cô như có một tầng lụa mỏng, che mắt cô lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận