Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 319 - Lê hấp đường phèn 11




Thịnh Hàn vừa vươn tay ra từ từ múc lấy một miếng lê hấp rồi chậm rãi đưa vào miệng.
Lê hấp đường phèn hầm cách thủy có hơi dai, ăn nhấm nuốt từ từ sẽ cho cảm giác vừa mê vừa say, vừa mềm lại vừa nhẹ nhàng.
Thịnh Hàn gật đầu, động tác trên tay tuy rằng không nhanh không chậm nhưng phần lê hấp đường phèn trong bát cũng nhanh giảm bớt.
Trái với Thịnh Hàn ngồi ăn nhã nhặn thì Thịnh Tinh ăn với biên độ lớn hơn, rất nhanh đã ăn hết phần lê hấp đường phèn cách thủy.
Anh ta có cảm giác trong miệng toàn là hương vị ngọt ngào như có dòng nước suối nóng chảy qua yết hầu, ôn hòa dễ chịu, anh ta hắng giọng một cái thì phát hiện ra họng cũng không còn đau như lúc trước nữa, họng cũng chỉ hơi rát một chút.
Hai mắt Thịnh Tinh không khỏi sáng lên: “Anh à, món lê hấp đường phèn cách thủy này thật sự không tệ.”
“Không phải em vừa nói là không muốn ăn hay sao? Em còn nói là bị anh lừa.”
“À, em cũng không biết là tiệm này lại làm lê hấp đường phèn cách thủy ngon đến như vậy. Anh nhìn xem, họng em cũng không còn đau như trước nữa.”
Thịnh Tinh ăn xong thì vẫn cảm thấy có chút chưa thỏa mãn, thậm chí anh ta còn muốn ăn thêm một phần nữa nhưng mà không kịp.
Thịnh Tinh mở lịch trình của mình ra xem thì chán nản, thất vọng nói: “Một chút nữa em còn có việc, còn phải tập duyệt cho một tiết mục.”
Tài xế đang chờ hai người ở bên ngoài của của tiệm cơm Bạch Ký, sau khi lên xe thì Thịnh Tinh không nhịn được mà cằn nhằn: “Mặc dù tiệm cơm này rất nhỏ nhưng mà lê hấp đường phèn hầm cách thủy ở đây thực sự ngon, nếu như có bán ở bên ngoài thì tốt rồi. Đúng rồi, người hâm mộ kia vừa cho em phương thức liên lạc wechat, cô ta nói sẽ gửi cho em một món quà. Vốn là em không muốn thêm wechat nhưng mà hiện tại em lại muốn thêm để hỏi một chút xem có bán món này ở bên ngoài không.”
Thịnh tinh mở phần tin nhắn ra, sau đó tìm tòi viết lên ghi chú, sau khi chọn thêm bạn tốt thì rất nhanh sau đó hai bên đã được kết nối.
Thịnh Tinh nhìn thấy Thịnh Hàn không nói gì nãy giờ thì ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Hà, anh ta phát hiện có gì đó là lạ nên hỏi: “Anh à, áo khoác của anh đâu, không phải lúc đi anh đã mặc một chiếc áo khoác màu đen sao?”
Thịnh Hàn vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, sau khi nghe thấy lời của Thịnh Tinh thì cũng không mở mắt mà miễn cưỡng, không đếm xỉa đến nói: “Không biết, có thể là đã để quên ở đâu đó rồi.”
“Quên ở đâu rồi?” Thịnh Tinh có chút vội vàng: “Không phải là đã quên ở tiệm cơm kia rồi chứ!”
Vì vậy Thịnh Tinh lại mở điện thoại ra nhắn tin hỏi Tô Mạt Mạt xem có nhìn thấy chiếc áo khoác nào không, rất nhanh sau đó đối phương đã trả lời có. Thịnh Tinh nhìn thấy tin nhắn này xong thì thở dài một hơi: “Anh, áo khoác của anh để quên ở tiệm cơm đó rồi, em sẽ bảo họ gửi trả anh áo khoác.”
“Được rồi, em để bảo người kia để lại phương thức liên lạc với bà chủ rồi giao cho anh.”
“Được.” Thịnh Tinh lập tức đồng ý, đang chuẩn bị gửi đi một tin nhắn thì đột nhiên anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ: “Vì sao anh lại muốn phương thức liên lạc của bà chủ, nếu để cho người phục vụ kia mang đến đây thì có phải nhanh hơn không? Cứ để địa chỉ là nhà mình là được rồi.”
“Trong khoảng thời gian này anh sẽ đi công tác, anh sẽ ở một căn nhà khác, như vậy thì làm sao anh có thể tùy tiện đưa cho người khác địa chỉ của mình được, lỡ như bị lộ thì làm sao?”
Thịnh Tinh nghe thấy vậy thì ồ lên một tiếng, anh ta kỳ quái hỏi: “Vậy bà chủ bên kia không phải người khác sao?”
Thịnh Hàn mở to mắt, đôi mắt khẽ nhúc nhích, giọng nói lành lạnh: “Việc của anh cần em lo sao?”
“Được!”
Thịnh Tinh nhìn thấy thái độ này của Thịnh Hàn thì lập tức sợ hãi.
Không dám quan tâm, không dám quan tâm.
Thịnh Tinh liên tưởng đến việc hôm nay anh trai đi vào tiệm cơm Bạch Ký thoải mái như đã quen vậy, anh ta thầm nghĩ có thể anh trai mình và bà chủ tiệm cơm có quen biết với nhau đã lâu. Vì vậy anh ta gật đầu biểu thị rằng bản thân đã hiểu sau đó nhắn tin cho Tô Mạt Mạt hỏi phương thức liên lạc của bà chủ.
Bởi vì không thể nhắn tin ở wechat lần thứ hai cho nên Thịnh Tinh để Tô Mạt Mạt thêm wechat Thịnh Hàn.
“Gửi qua đi.”
Sau khi Thịnh Tinh và đối phương thêm bạn tốt thì đối phương liền gửi đến danh thiếp của bà chủ tiệm cơm đến cho anh.
Thịnh Hàn nhìn danh thiếp lạ ở trong khung chat, chỉ có một bức ảnh đại diện cực đơn giản là một bát cơm canh lấy tên là tiệm cơm Bạch Ký.
Nếu không phải đây là tin nhắn của Tô Mạt Mạt gửi đến thì anh ta còn cho rằng đây là phương thức liên lạc của một thương gia nào đó.
Thịnh Hàn nhấn vào danh thiếp, sau đó lựa chọn thêm bạn tốt rồi đặt điện thoại sang một bên mà không quan tâm nữa.
Vào ban đêm, Thịnh Hàn mở điện thoại ra, anh phát hiện lời mời không được chấp nhận, anh chỉ khẽ gật đầu, gương mặt cũng không biểu hiện sự bận tâm nào, không một chút chấn động.
Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, Thịnh Hàn phát hiện ra lời mời vẫn chưa được chấp nhận thì anh lâm vào trầm tư một hồi lâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận