Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 449 -




Tô Mạt Mạt cổ vũ cho chính mình, Quý Dư Trì là ảnh đế, có rất nhiều người hâm mộ, nên có khá nhiều tính khí xấu, vô cùng cao quý, không làm nổi công việc nặng nhọc, nói không chừng không làm được mấy ngày thì sẽ bỏ đi. Anh ấy không trong sáng tự nhiên như cô ấy, không thể uy hiếp tới địa vị của cô ấy đâu.
Khi Quý Dư Trì phỏng vấn, anh ấy có nói với Bạch Nhất Nặc về tình hình đã xuất hiện ảo giác thính giác của mình, là nhờ vào sự kiềm chế mới trở thành một người bình thường.
Nhưng trải qua một ngày làm việc chung, Bạch Nhất Nặc phát hiện tuy Quý Dư Trì tự xưng là có một ít vấn đề tâm lý, lại không nhìn ra được, thậm chí còn bình thường hơn người bình thường nhiều, bĩnh tĩnh tự kiềm chế, dịu dàng giữ lễ.
Bạch Nhất Nặc không khỏi cảm thán, quả nhiên là diễn viên, mặc dù tâm lý có vấn đề, cũng có thể hoàn toàn diễn thành một người bình thường.
Sau khi chính thức giới thiệu Quý Dư Trì với những người khác, Bạch Nhất Nặc nói: “Anh có muốn ở lại đây không, chỗ chúng tôi là bao ăn bao ở đó.”
Quý Dư Trì suy nghĩ một hồi, anh ấy có không ít căn nhà, nhưng đều mua trong trung tâm nội thành, không ở khu Hồng Ninh. Hải Thị thường xuyên kẹt xe, nếu muốn đến tiệm cơm Bạch Ký làm nhân viên phục vụ, chắc chắn phải tìm một chỗ ở gần đây.
Anh ấy vốn muốn tìm một khách sạn xung quanh nơi này, nhưng suy nghĩ lại, ở đây sẽ càng thuận tiện hơn, thế là Quý Dư Trì gật đầu.
Phía sau tiệm cơm Bạch Ký vốn có năm căn phòng, Bạch Nhất Nặc và hai người khác lần lượt ở hết ba căn phòng, còn dư hai căn phòng. Vì cân nhắc tới việc tuyển người mới, Bạch Nhất Nặc và hai người khác đã dọn dẹp sạch sẽ hai căn phòng này. Hơn nữa từ sau khi thuê lại cửa tiệm hoa tươi sát vách, sân sau bên cạnh cũng có thể ở.
Bạch Nhất Nặc cho Quý Dư Trì ở một căn phòng, anh ấy lựa chọn căn phòng gần luống hoa.
Trong luống hoa có một cây hoa quế khổng lồ, trồng trọt khá nhiều hoa cỏ đuổi côn trùng, có hoa dạ hương, cây nắp ấm.
Quý Dư Trì nhìn căn phòng đó, khẽ giọng nói: “Bác sĩ kêu tôi nuôi một số thú cưng thả lỏng tâm trạng, thế là tôi đã mua một con chó, tôi có thể nuôi chó trong sân không?”
Bạch Nhất Nặc thì không ngại,, nhưng mọi người đều ở nơi này, việc nuôi chó cần phải được sự đồng ý của mọi người, thế là Bạch Nhất Nặc đi hỏi ý kiến của hai người khác.
Kỷ Tử Hoài không hề gì với chuyện này, chỉ nói một câu: “Được, nhưng anh ấy phải tự chăm sóc tốt cho nó, đừng làm phiền người khác.”
Sau khi Tô Mạt Mạt nghe thấy việc này, vui mừng nói: “Được chứ, em thích chó, em từng nuôi một con chó phốc sóc, vô cùng đáng yêu.”
Tô Mạt Mạt tràn đầy mong đợi về chú chó con dễ thương.
Nhưng Tô Mạt Mạt không ngờ Quý Dư Trì lại mang đến một con chó Samoyed.
Chó Samoyed là loại chó cỡ to, tuy bây giờ chỉ là chó con, nhưng sẽ lớn lên theo thời gian trôi qua.
Khắp người nó trắng như tuyết, hai mắt ướt át, dáng vẻ ngây thơ, đi bộ cũng không vững, nằm trong lòng của Quý Dư Trì, chỉ lớn bằng một bàn tay.
Khi Tô Mạt Mạt trông thấy con chó Samoyed này, vẻ mặt ngập tràn kháng cự, không hài lòng nói: “Em chỉ có thể chấp nhận chó con, không thể chấp nhận chó to, lớn quá rồi, em sợ.”
Vậy thì rắc rối rồi, Tô Mạt Mạt không thích Samoyed.
Con Samoyed này vẫn chưa biết mình sẽ đối mặt hậu quả như thế nào. Nó nằm trong lòng của Quý Dư Trì đùn đẩy, kêu gâu gâu, tiếng kêu rất cưng.
Quý Dư Trì sụp mắt xuống, giọng nói thấp trầm yếu ớt: “Thế tôi đem con chó này tặng người khác vậy.”
Vẻ mặt anh ấy không cảm xúc, nhưng giọng nói hết sức buồn bã, khiến người ta không khỏi nhói tim lại, không nhịn được muốn an ủi anh ấy.
Anh ấy thở dài: “Không biết liệu đối phương có đối đãi con chó này thật tốt không, bây giờ nó vừa ra đời, rất yếu ớt.”
Tuy Tô Mạt Mạt không phải fan của Quý Dư Trì, nhưng cũng có phần bị lay động, cảm thấy dường như bản thân quá vô tình.
Tô Mạt Mạt là người mềm lòng, buông lỏng ngụ ý: “Thế… Anh chăm sóc nó vài tháng trước đi, đợi khi nó lớn rồi anh hãy tặng nó cho người nhà khác.”
“Được.” Quý Dư Trì ngẩng đầu lên, nhếch nhẹ khóe miệng, nở nụ cười như gió xuân thổi vào mặt.
Bạch Nhất Nặc vẫn luôn đứng ở bên cạnh, thế là nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người. Tuy Bạch Nhất Nặc hiền lành, nhưng rất biết xem xét người khác, cô cảm thấy Quý Dư Trì không vô hại như dáng vẻ anh ấy biểu hiện ra, lời nói đều là tỏ vẻ tội nghiệp, chứ không đơn thuần.
Ngược lại vẻ ngoài Tô Mạt Mạt thông minh, nhưng tính tình lại khờ khạo, bị mê hoặc bởi thủ đoạn lấy lùi làm tiến của đối phương, chỉ phút chốc thì cô ấy đã đồng ý với đối phương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận