Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 439 -




Sau khi nhiều fans gặp được Bạch Nhất Nặc, không khỏi chìm vào lặng im hồi lâu, chiều hướng trước đó xảy ra thay đổi một trăm tám mươi độ.
[Hình như tôi có chút hiểu được tại sao hai chủ streamer phải đến tiệm cơm Bạch Ký làm thuê, ngoài đồ ăn ngon ra, cô chủ còn trông cảnh đẹp ý vui như thế, công việc này thơm quá đi.]
[Vì cô chủ xinh đẹp như vậy, tôi hoàn toàn không thể trách móc cô ấy mê sắc đẹp nữa. Nhân viên phục vụ phải đẹp mới xứng với tiệm cơm của cô ấy!]
Các fans không nhịn được dời lửa đạn lên trên những người tới ứng tuyển nhân viên phục vụ.
[Ngồi một hàng dưới cây chanh, bạn và tôi dưới cây chanh. Á á á tôi vô cùng hối hận không đến buổi tuyển dụng của tiệm cơm Bạch Ký. Xin hỏi bây giờ tôi tới tham gia còn kịp không?]
[Tôi đã trên đường đi đến sân vận động đường Giang Nam. (đầu chó)]
[Tôi căn bản không ở Hải Thị, cách xa nơi đó mười nghìn tám nghìn dặm, chỉ đành từ bỏ thôi. Tôi khá ngưỡng mộ những người có thể đến tham gia buổi tuyển dụng. Tôi thu hồi lời nói vừa rồi của tôi, bọn họ đều không xứng với cô chủ, không xứng!]
Đám khán giả nhìn nam nữ trên đường chạy bằng ánh mắt ganh tị, trong lòng chua chát. Kết quả, bỗng nhiên bọn họ chăm chú nhìn một hồi thì phát hiện không đúng lắm, có một số người trông quen mắt quá.
[Đó chẳng phải Đại Xúc của khu hội họa sao?]
[Úi trời, người đang đứng ở hướng hai giờ là Tự Bạch thì phải, tuy anh ấy ăn mặc khác hẳn mọi khi, nhưng anh ấy hóa thành tro bụi tôi cũng có thể nhận ra. Anh ấy nói sẽ livestream thật tốt trong phòng livestream của anh ấy đấy.]
[Tôi đần độn rồi, đó là Tửu Tửu Trà không sai chứ. Chẳng phải anh ấy nói không tới tiệm cơm Bạch Ký sao? Anh ấy còn nói phải phản kháng nội quyển, ngăn chặn nếp sống không lành mạnh kiểm tra thể năng của tiệm cơm Bạch Ký, tại sao anh ấy lại xuất hiện ở nơi này!]

Kiểm tra thể năng của tiệm cơm Bạch Ký áp dụng phương thức chạy một nghìn mét. Kiểm tra thể năng của mỗi tổ từ lúc bắt đầu tới kết thúc chỉ cần hai mươi mấy phút.
Bạch Nhất Nặc và hai người khác bận rộn cả buổi sáng, hoàn thành kiểm tra toàn bộ người, có được thành tích kiểm tra thể năng của tất cả mọi người. Cô kêu Tô Mạt Mạt thông báo top năm mươi người trong bài kiểm tra thể năng hãy đến tiệm cơm Bạch Ký tham gia phỏng vấn vào buổi chiều.
Bạch Nhất Nặc thầm nghĩ, dù sao vẫn có thể tuyển được một tới hai nhân viên phục vụ khiến cô hài lòng trong số năm mươi người nhỉ.
Cô ngập tràn mong đợi với buổi phỏng vấn buổi chiều, kết quả phát hiện sự thật khác hẳn tưởng tượng của cô.
Những ứng viên này có nam có nữ, tính cách không giống nhau. Nhưng bọn họ có một đặc điểm chung, đó chính là trẻ tuổi xinh đẹp. Sau khi Bạch Nhất Nặc nhìn thấy đám người này, có một linh cảm chẳng lành. Nếu cô chọn người trong số năm mươi người này, thế thì danh hiệu mê sắc đẹp của cô thật sự không rửa được nữa.
Giang Chính vốn không dự tính tham gia đâu, nhưng sau khi ăn xong mấy phần quà tặng nhỏ đó, cảm thấy bạn cùng phòng nói có lý lắm.
Đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký ngon miệng, cô chủ… Trông cũng rất xinh.
Cậu ta quyết định làm thêm, thế là nhận bảng số thứ tự, gia nhập hàng ngũ chạy bộ, kết quả chạy đạt hạng bốn mươi mấy, thành công tiến vào vòng phỏng vấn.
Bạn cùng phòng của Giang Chính không có lọt vào top năm mươi, nhìn thấy Giang Chính được hạng bốn mươi mấy, hết sức vui mừng: “Một người làm quan cả họ được nhờ. Hạnh phúc của ký túc xá chúng ta nhờ vào cậu đấy. Cậu là người đẹp trai nhất học viện chúng ta, dựa vào mặt mũi ăn cơm cũng không hề ớn lạnh.”
Nhưng Giang Chính đã bị từ chối, lý do là Giang Chính chỉ có thể làm thêm, không thể làm toàn thời gian.
Giang Chính hơi lấy làm tiếc.
Nhưng phía sau Giang Chính, Bạch Nhất Nặc lại gặp được khá nhiều người không thể làm toàn thời gian.
Rất nhiều người trong số năm mươi người này đều không phải chính thức đến phỏng vấn. Năm mươi người này chủ yếu là sinh viên Đại học, thậm chí còn có học sinh cấp ba của Nhị Trung tới dự cuộc vui, nhân sĩ xã hội vô cùng ít.
Những người này không mặc đồng phục, hơn nữa vì dinh dưỡng tốt, phần lớn con trai cao tới một mét tám, số nhiều con gái thì đã có một mét bảy, ngoài có một ít vẻ ngây thơ trên mặt ra, rất khó nhìn ra được là học sinh sinh viên.
Bạch Nhất Nặc: “…”
Khi Bạch Nhất Nặc phỏng vấn sinh viên Đại học, trực tiếp từ chối: “Sinh viên các cậu phải lấy học hành làm chính, đừng đến dự cuộc vui này.”
Bọn họ gãi đầu: “Cô chủ, tôi có thể làm bán thời gian.”
Bạch Nhất Nặc lắc đầu: “Trong tiệm chúng tôi nói bận không bận, nhưng nói rỗi cũng không rỗi. Tôi muốn tuyển người có thể làm toàn thời gian.”
Sau khi bọn họ bị từ chối, đều hơi lấy làm tiếc, nhưng trên mặt không có không vui, trái lại toát lên vẻ nằm trong dự đoán, trước khi đi còn phấn khởi nói: “Khi nào thì chúng tôi có thể lấy một phần nhỏ món heo sữa quay đó?”
Bạch Nhất Nặc: “…”
Tô Mạt Mạt bừng tỉnh: “Hóa ra bọn họ đến vì heo sữa quay.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận