Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 314 - Lê hấp đường phèn 6




Thợ trang điểm không biết Thịnh Tinh đang nghĩ gì nên đã vô tình đổ thêm dầu vào lửa: "Món canh ngỗng đó thực sự quá tươi ngọt. Em nghĩ em có thể ăn hai bát cơm với món canh đó.”
"..." He he.
...
Sau khi Thịnh Tinh quay xong chương trình trở về nhà, thay đi bộ trang phục trên người liền muốn trở về phòng của mình.
Cũng vào lúc này, anh nhận thấy rằng đèn trong phòng trên tầng hai vẫn còn sáng. Đó là phòng của anh trai anh. Kể từ khi Thịnh Hàn ra nước ngoài, đèn của căn phòng đó đã lâu không được thắp lên.
Bởi vậy Thịnh Tinh đã quay lại và bước vào phòng của Thịnh Hàn. Anh nhìn căn phòng này, toàn bộ phòng được trang trí tối giản với tông màu lạnh, không trang trí thêm, trông vô cùng lạnh lẽo.
Anh trai của anh đang ngồi trên bàn làm việc, cúi đầu xem văn kiện, nghe thấy tiếng anh bước vào, đôi mắt đen huyền nhìn thẳng vào Thịnh Tinh, có vài sợi tóc lòa xòa trên chán anh.
Thịnh Tinh đi đến trước mặt Thịnh Hàn, nói như khi họ còn nhỏ: "Anh à, anh không biết được hôm nay em đã gặp phải chuyện khó nói như thế nào đâu, đúng là tuyệt vời quá đi mà."
Thịnh Tinh vừa nói vừa làm những động tác tay phong phú, kể lại chuyện xảy ra lúc đó.
Thịnh Tinh nói xong thấy mặt của anh vẫn không chút biểu cảm, không khỏi than thở: “Anh à, anh có đang nghe em nói không vậy?”
Thịnh Hàn dựa nhẹ vào lưng ghế, cả người lười biếng, giọng điệu không chậm không nhanh trả lời: "Đang nghe.”
“Anh có thấy rằng hai người đang làm quá không.” Thịnh Tinh nói, ""Em cứ tưởng bọn họ đang làm gì mờ ám, hóa ra là họ chỉ đổi cơm hộp."
Sau khi Thịnh Tinh nói xong, lại trầm ngâm hồi lâu rồi nói: "Nhưng khi họ ăn món canh ngỗng đó, mùi hương của nó bay ra rất thơm"
"Em ở sau lưng người ta làm ra bộ dạng tham ăn như vậy không thấy xấu hổ sao? Muốn ăn thì chỉ cần đi hỏi là được mà."
"Nhưng em cũng đã mặt dày xin được thông tin liên lạc của quán đó rồi.” Thịnh Tinh nói lớn.
Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh vang lên, Thịnh Hàn cầm điện thoại di động lên, kết nối cuộc gọi, nghe đối phương nói xong liền thản nhiên nói: "Được rồi, đợi một lát”
Thịnh Hành tò mò hỏi: "Ai gọi cho anh vậy?”
"Đi thôi, anh đưa em đi ăn tối."
Thịnh Tinh vội vàng nói,"Được thôi!"
...
Bởi vì đã đến mùa thu, nhiệt độ giảm xuống, về đêm hơi lạnh.
Bạch Nhất Nặc nghe thấy Tô Mạt Mạt ho hai tiếng, nên hỏi cô ấy: "Sao vậy? Em bị cảm à?"
Tô Mạt Mạt chỉ vẫy vẫy tay, nói: "Em không có bị cảm, mỗi khi đến mùa thu cổ họng em đều khó chịu một chút thôi, em đã quen rồi, chỉ là bị ảnh hưởng của thay đổi thời tiết thôi."
"Nghỉ ngơi một chút đi."
"Không sao đâu bà chủ, cổ họng em chỉ hơi khó chịu chút thôi, cũng không phải là tay có vấn đề gì.” Tô Mạt Mạt nói.
Bạch Nhất Nặc có chút hiểu biết về y học, sau khi kiểm tra tình trạng của Tô Mạt Mạt, thấy rằng cô ấy thực sự không bị cảm, nhưng cổ họng khô khốc, lớp phủ lưỡi màu vàng khiến Nhất Nặc có chút tức giận.
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một lúc rồi lấy ra quả lê mà cô đã mua trước đó. Bởi vì họ sống cùng nhau nên việc ăn uống rất thuận tiện, cô mua rất nhiều trái cây để trong cửa hàng và để hai người còn lại lấy ăn.
Cô ấy cầm quả lê và hỏi: "Chị đã mua lê rồi, sao em không ăn? Lê có thể thanh nhiệt, tốt cho cổ họng.
Tô Mạt Mạt nói, "Em quên rồi."
Sau khi Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một lúc liền cầm lấy quả lê bước vào bếp, chuẩn bị làm cho Tô Mạt Mạt món lê hấp với đường phèn.
Cách làm thường thấy khi hấp lê với đường phèn là cắt lê thành từng miếng nhỏ, sau đó thêm đường phèn vào hầm cùng. Nhưng Bạch Nhất Nặc lại làm theo cách khác, cô ấy gọt vỏ lê, sau đó cắt bỏ phần đầu, khoét rỗng phần lõi, rồi cho đường phèn và các nguyên liệu khác vào nồi đun nhỏ lửa.
Món này tương tự như món cam nhồi cua ở cửa hàng, sau khi bọc hết cả quả lê lại thì trông giống như là một quả lê hoàn chỉnh.
Sau khi nhìn thấy món hấp đường phèn đã được làm xong, Tô Mạt Mạt không nhịn được khen "Đẹp quá!"
Món lê hấp đường phèn trắng như màu ngọc nằm trong một cái bát có rãnh ở giữa, có rất nhiều nước lê, còn điểm thêm một vài quả dâu tây đỏ tươi.
Sau khi nhìn thấy món lê này, Mạt Mạt thậm chí còn cảm thấy có chút không nỡ xuống tay, không muốn phá hủy món ăn này, nó giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Mãi đến khi Bạch Nhất Nặc bảo cô hãy ăn khi còn nóng, Mạt Mạt mới nghiến răng, cầm chiếc thìa bên cạnh lên, húp một ngụm canh trong bát.
Nước lê ở giữa quả lê hấp đường phèn có màu vàng nhạt, trong vắt. Đó không phải là nước cho vào sau, mà là nước cốt từ chính quả lê sau khi được ninh nhừ, là tinh túy của quả lê.
Nước lê đường phèn giống như nước suối nóng, chảy thẳng xuống cổ họng cô, ngọt như là mật ong, khiến cô thấy ấm trong bụng và ngọt trong tim. Món lê hấp đường phèn ngọt và ngon, tốt cho dạ dày. Mạt Mạt dường như cảm thấy cổ họng mình đã được chữa khỏi, cảm giác khô rát khó chịu lập tức biến mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận