Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 632 - Thủ đô 30




Đúng lúc này, trên điện thoại di động truyền đến trả lời: [Được.]
Bạch Nhất Nặc bình thường tìm anh ấy trao đổi vấn đề nguyên liệu nấu ăn, lâu ngày đã trở thành thói quen, trả lời theo phản xạ có điều kiện: [... Anh có thể tìm được những nguyên liệu nấu ăn này không?]
Một lát sau, đối phương trả lời: [Cho tôi địa chỉ của cô, tôi bảo người ta sáng sớm ngày mai chở tới qua đường hàng không.]
Mặc dù Bạch Nhất Nặc không nói thời gian cấp bách nhưng rõ ràng đối phương đã tính thời gian, biết ngày kia phải tiến hành so tài.
Đáy lòng Bạch Nhất Nặc càng cảm thấy quái dị hơn.
Cô cám ơn đối phương, sau đó chuyển tiền tới.
Buổi tối lúc ngủ, Bạch Nhất Nặc lật qua lật lại, không ngừng suy nghĩ chuyện này.
Chẳng lẽ đối phương thích cô?
Trong đầu Bạch Nhất Nặc mới vừa xẹt qua suy nghĩ này đã lập tức lắc đầu, không thể nào.
Ở kiếp trước, cô quyền cao chức trọng, bối cảnh sâu xa, rất nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng ở hiện đại, cô chỉ là một chủ quán cơm bình thường mà thôi. Hai người bọn họ không môn đăng hộ đối, sao lại thích cô chứ?
Có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi.
Về phần vì sao anh ấy đối tốt với cô như vậy, cô đã hiểu rõ nguyên nhân rồi.
Lúc cô nói chuyện với anh ấy, phát hiện ngoại hình đối phương giống như hoa khổng tước, tính cách cũng giống hoa khổng tước. Đối mặt với một người bình thường như cô nhưng hoàn toàn không giữ khoảng cách, có lẽ có chút phong lưu, đối với người khác cũng như thế này.
Lúc Bạch Nhất Nặc nghĩ tới chỗ này, không nhịn được thở dài. Cô coi anh ấy thành bạn bè tri kỷ, nhưng dù sao người bạn tri kỷ này cũng là nam. Anh ấy thật sự quá tốt với cô, rất nhiều món quà quý giá nói tặng là tặng, sẽ làm cô hiểu lầm. Bây giờ quá muộn, chắc đối phương đã ngủ rồi, lần sau vẫn nên nhắc nhở anh ấy đi.
Ôi, vẫn là bạn nữ tốt, không cần lo lắng nhiều thứ như vậy.
-
Đến hôm thi đấu, người của Bạch Ký đưa Bạch Nhất Nặc đến nơi so tài.
Tô Mạt Mạt nắm chặt bùa bình an trong tay mình, siết nắm tay, kích động nói: “Bà chủ cố lên. Số phận của tất cả bọn em đều nằm trong tay chị đấy. Nếu như chị đi rồi thì bọn em đều thất nghiệp.”
Samoyed trong lòng Quý Dư Trì thò đầu ra nhìn, có lẽ là cảm nhận được không khí đình trệ, tủi thân nhìn chằm chằm Bạch Nhất Nặc.
Quý Dư Trì thở dài, có phần buồn bã nói: “Ôi, nói chung, cố lên.”
Bạch Nhất Nặc xoa xoa đầu Samoyed, bình tĩnh an ủi họ: “Yên tâm, tôi có sức mạnh của mình.”
Bởi vì cuộc tranh tài lần trước chỉ chọn hai mươi người, trong sân thi chợt vắng vẻ hơn nhiều. Nhưng bầu không khí không hề quạnh quẽ chút nào, ngược lại càng thêm khí thế ngất trời.
Bởi vì tuyển thủ không tính là nhiều cho nên người của mỗi một tổ tranh tài không nhiều lắm. Trước kia là tuyển thủ nhiều giám khảo ít, bây giờ thì vừa vặn trái lại.
Các đầu bếp hoặc vô cùng căng thẳng, hoặc nóng lòng muốn thử, đều đang mong đợi cuộc thi đấu hôm nay. Nếu như thắng cuộc thi hôm nay thì có nghĩa đã cách tổng quán quân gần hơn một bước.
Trong những tuyển thủ này, nhóm được chú ý nhất chính là nhóm của Bạch Nhất Nặc.
Hai người đều là tuyển thủ hot, hơn nữa đều là đầu bếp đẳng cấp mới hơn hai mươi, còn cùng có ngoại hình xuất chúng. Nhưng bối cảnh chênh lệch lớn, một vị đến từ nhà hàng trứ danh, một vị đến từ quán cơm nhỏ.
Càng khiến người ta mong đợi là giữa bọn họ có một vụ cá cược. Sau khi vụ cá cược bị công bố, độ đề tài của bọn họ trực tiếp bùng nổ.
Đài xử lí của Bạch Nhất Nặc và Khương Tân Di cách nhau rất gần.
Ở giai đoạn chuẩn bị, Khương Tân Di và nhân viên công tác cùng bày dụng cụ xong xuôi.
Anh ta hơi lưỡng lự, đi tới bên cạnh Bạch Nhất Nặc giống như đã làm sai, có phần thấp thỏm: “Tôi nói chuyện cá cược ra ngoài, chắc không sao chứ?”
Anh ta không suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp kể vụ cá cược ở trong phỏng vấn, sau đó mới biết trên mạng sôi sùng sục, còn lên nhiều cái hotsearch.
Anh ta vẫn luôn ở nhà luyện tập, không chú ý internet, mãi đến khi mẹ anh ta nói đến chuyện này mới biết.
Bạch Nhất Nặc lắc đầu: “Không sao.”
Chỉ cần vụ cá cược này tồn tại thì nhất định sẽ tồn tại bên thua và bên thắng, sớm muộn cũng sẽ bị công bố ra, công bố sớm hay công bố muộn không có gì khác biệt.
Khương Tân Di thở phào nhẹ nhõm, âm thanh nhẹ nhàng: “Vậy là tốt rồi.”
Sau khi anh ta thả lỏng thì quay đầu nhìn khán đài bên cạnh, vẫy vẫy tay về một phương hướng và cười.
Khương Tân Di chỉ vào hướng kia, giải thích: “Ba mẹ tôi và Tiêu tổng ngồi ở bên đó. Họ đều đang chờ mong tôi thắng, là động lực của tôi.”
Ngoại hình anh ta đẹp đẽ, tuy đã trưởng thành nhưng vẫn có vẻ trẻ con, rất có cảm giác thiếu niên, lúc cười lên vô cùng đẹp.
Tiêu Vũ cố ý dành chút thời gian, không đi đua xe mà ngồi chung với vợ chồng nhà họ Khương. Tuy là biểu hiện ra sự hòa thuận nhưng trong lòng mỗi người đều có ý riêng. Họ không ôm chờ mong giống nhau đối với kết quả của cuộc so tài này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận