Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 152 - Cua hấp cam 9




Thịt cua thơm ngon tươi ngọt hấp thu trọn vẹn hương thơm bên trong vỏ cam, thơm ngọt của cua, chua ngọt của cam hòa quyện với nhau thành một khối, hình thành một loại mùi vị lạ lùng mà lại tuyệt vời.
Mặc dù một quả cam mật rất lớn, bên trong cũng dùng gạch cua và thịt cua của nguyên một con cua lông, nhưng Ngô Văn Văn ăn vừa nhiều vừa vội, chưa được mấy miếng thì đã ăn hết món cua hấp cam rồi.
"Thật ít nhỉ" Ngô Văn Văn nhìn vỏ cam trống rỗng, bắt đầu dùng thìa khoét đấy vỏ cam. Cô đem toàn bộ phần đáy của vỏ cam đều khoét sạch trơn, một chút nước thịt cũng không chừa, mới chịu dừng lại.
Tuy là tiếng động ăn uống của họ không lớn, nhưng mùi vị của cua hấp cam thực sự quá đặc biệt, mùi thơm của thịt cua và mùi thơm của thịt cam kết hợp lại với nhau, giống như một quả bom bao phủ bên trong không khí của toàn bộ lớp học.
Không ít người vừa mới ăn cơm xong ngửi thấy cỗ hương thơm lạ lẫm này, không nhịn được cảm giác thèm ăn, cảm thấy mình lại đói nữa rồi.
Cái này so với nước cam còn thú vị hơn đó!
Triệu Tư Kỳ ngửi thấy mùi thơm này, không kiềm được lại mở ra một cái hộp đóng gói nữa, chuẩn bị bắt đầu ăn như Ngô Văn Văn, khóe mắt của cô ấy bỗng nhiên quét đến đại diện lớp toán Trương Duyệt đang ngồi chếch ở phía đối diện cô ấy.
Trương Duyệt là đại diện lớp toán của lớp bọn cô, hạnh kiểm và học vấn đều rất ưu tú, thường hướng dẫn những câu sai cho vị học sinh đội sổ này cũng chính là cô ấy. Trương Duyệt cùng với những người khác trong lớp giống y nhau, đều đang nhìn quả cam trong tay mình, con mắt sáng rực, nhưng trước sau không hề có ý nghĩ sẽ đi qua hỏi cô ấy.
Sau khi cô ấy suy nghĩ một chút, kìm nén lại ham muốn của bản thân, đem cua hấp cam bưng lên, đi đến trước mặt Trương Duyệt, đem cua hấp cam đưa cho Trương Duyệt: "Trương Duyệt, ăn cua hấp cam này không, tớ mời cậu ăn, rất thú vị."
Trương Duyệt xua xua tay: "Không cần đâu không cần đâu, cái này không phải cậu chưa ăn được sao?"
"Không sao, tớ vẫn còn một cái." Triệu Tư Kỳ nói: "Cậu phụ đạo miễn phí cho tớ thời gian dài như vậy, tớ cũng chưa trả phí dạy bù gì cho cậu, cậu nhanh nhận đi."
Trương Duyệt không lay chuyển được Triệu Tư Kỳ, đành phải nhận lấy món cua hấp cam: "Cảm ơn, cậu có đề toán nào không hiểu cứ việc đến tìm tớ."
Trương Duyệt đang bưng quả cam này, học Ngô Văn Văn, đem cái đỉnh của quả cam bóp lên. Cô nhìn hoa văn ở mép rìa của vỏ cam, trong lòng vô cùng ưa thích, thật đẹp, từ trước tới giờ cô còn chưa từng được ăn món nào mà tinh xảo như vậy.
Đợi đến sau khi cô ăn xong một miếng thịt cua, mới biết cái món cua hấp cam này không chỉ đẹp, mà ăn vào càng tuyệt vời hơn. Thịt cua chứa nhiều protein, sau khi gặp phải axit trái cây trong thịt cam, kích phát ra những hương vị khác.
Đây là một loại trải nghiệm hoàn toàn không giống với sự tươi ngon của thịt nguyên chất và thịt quả, hai loại mùi vị này sản sinh ra phản ứng hóa học, đạt được đến một cái chưa từng có trước đó, khiến người ta chỉ ăn một miếng thì cũng không thể quên được mùi vị này.
………………….
Trương Cần là một nhân viên vệ sinh của Nhị Trung Hải Thị, phụ trách quét dọn vệ sinh các tòa nhà dạy học. Bà là một người mẹ đơn thân, sau khi ly hôn với người chồng nát rượu lại bạo lực gia đình, thì tự mình nuôi nấng con gái.
Con gái bà cũng không chịu thua kém, khi tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông trực tiếp thi đứng nhất toàn trường, thi đỗ vào Nhị Trung Hải Thị đứng đầu trong toàn bộ Hải Thị.
Hôm nay là ngày làm việc, khi bà đang cùng với mấy bác gái khác quét dọn khuôn viên trường, con gái đột nhiên chạy nhanh tới trước mặt bà, khi bà còn đang ngẩn ra, thì con gái đã đưa cho bà một quả cam.
"Mẹ, con mua được một quả cam, làm quà sinh nhật tặng mẹ."
Trương Cần thấy tình huống này, chẳng những không vui mừng, ngược lại bị dọa đến nỗi cây chổi trong tay cũng làm rơi xuống đất. Bà lôi con gái qua một bên, nhỏ tiếng nói: "Mẹ không phải đã bảo con ở trường thì làm như không quen biết mẹ sao?"
Bà nhìn nhìn xung quanh, phát hiện chỉ cis mấy học sinh lác đác, mà bọn họ không hề chú ý đến chỗ này, mới nhẹ nhàng thả lỏng một hơi.
Trương Cần lo lắng nói: "Lỡ như bị người khác nhìn thấy rồi bọn họ nói con có một người mẹ làm nhân viên vệ sinh thì phải làm thế nào? Con sẽ bị coi thường đó."
"Mẹ ơi mẹ nghĩ nhiều rồi, con không muốn ở trường học làm như không quen biết mẹ, bạn bè của con rất tốt, sẽ không nói xấu đâu, với lại con cũng không để ý cách nhìn của người khác." Trương Duyệt lắc lắc đầu, ôm lấy cánh tay của mẹ, nói: "Quan trọng nhất là, đều đang lao động, làm gì có chuyện phân chia địa vị cao thấp sang hèn chứ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận