Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 249 - Vịt quay quả mộc 3




Nhưng Lục Linh phát hiện mẹ có phần thở hổn hển, liền ngừng động tác trong tay lại, có chút lo lắng mà hỏi: “ Mẹ nếu mẹ cảm thấy mệt, con có thể đi đến căn tin trường học ăn cơm. Căn tin của trường vệ sinh rất đảm bảo, mẹ không cần lo lắng cho con.”
Mẹ lắc đầu: “ Bây giờ con đang ở trong thời kỳ then chốt, một chút thời gian cũng đều không được lãng phí. Cái chuyện đưa cơm nhỏ cỏn con này con cứ yên tâm mà giao cho mẹ, mẹ một chút cũng không hề mệt, đưa cơm cho con còn có thể rèn luyện sức khỏe đó.”
Lục Linh đang ở thời điểm năm cuối cấp, là người quan trọng nhất của cả nhà, cả gia đình đều vây quanh cậu ấy. Mẹ đưa cơm cho cậu ấy một chút cũng đều không cảm thấy mệt, trái lại vô cùng tự hào, con trai của bà thế nhưng đứng hạng nhất cả năm, sau này sẽ thi vào trường nổi tiếng nhất.
“ Cảm ơn mẹ.” Lục Linh có phần cảm động, nhưng cũng có hơi đau đầu.
Bởi vì mẹ Lục hoàn toàn không biết rằng bà ấy nấu cơm rất không ngon nha!
Mẹ Lục từ nhỏ đã là một đại tiểu thư tay không chạm nước, sau khi gả cho bố Lục thì càng được cưng chiều lên đến tận trời, từ trước đến nay chưa từng bước vào phòng bếp. Nhưng sau khi cậu ấy lên cấp ba, mẹ Lục vì để chăm sóc cậu ấy, không đồng ý để các cô giúp việc ở trong nhà nấu cơm, ngược lại tự mình vào bếp.
Mùi vị của mấy món ăn kia … không nói cũng thôi.
Mỗi lần khi mẹ Lục mang cơm bưng đến trên bàn, cũng là lúc bố Lục và Lục Linh so tài diễn suất. Lục Linh muốn nói với mẹ, cơm mẹ nấu không hề ngon, để bà ấy sau này không cần nấu nữa, đem mấy việc này giao cho mấy cô giúp việc trong nhà. Nhưng mỗi khi cậu ấy muốn nói, thì bố Lục sẽ nhắc nhở Lục Linh, bảo cậu ấy không nên đả kích lòng tự tin của mẹ Lục.
Chao ôi, thế giới ba người, tổn thương thì chỉ có bản thân cậu ấy.
Lục Linh nhận lấy hộp cơm mà mẹ đưa qua, đem hộp cơm mở ra, ở trên cùng là một lớp cá mòi nướng than, ở giữa là một miếng sandwich.
Cậu ấy cẩn thận nhìn màu sắc của thịt cá, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lần này cho dù mùi vị ra làm sao, dù sao cũng chín rồi.
Lục Linh vì lừa gạt vị giác của bản thân, tiếp tục cầm quyển sách đề câu hỏi lên tiếp tục luyện đề, tiếp đến thờ ơ mà ăn bánh sandwich.
Mẹ Lục thấy cậu ấy không để ý đến thịt kho tàu ở bên cạnh, thế nên chủ động đưa tay ra mở bọc thịt kho tàu, đem thịt kho tàu đưa cho Lục Linh.
“ Con thử món thịt kho tàu này xem.”
Lục Linh đang chìm đắm trong thế giới đề bài, không để ý mà gắp lên một khối thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, ánh mắt lập tức trừng to.
Sao ngon như vậy?
Thịt kho tàu là dùng thịt ba chỉ nấu, dùng nồi đất nấu hai tiếng đồng hồ, khi sôi lên bật lửa lớn cho cạn bớt nước, nước dùng đậm đà bao bọc bên ngoài khối thịt.
Khi thịt kho tàu vừa mới cho vào miệng, nước thịt chảy vào trong miệng, bùng phát hương thơm mãnh liệt, khiến Lục Linh ngây ngẩn. Lục Linh không nhịn nổi cắn một miếng thịt kho tàu trong miệng, dùng răng đem thịt kho tàu trong miệng từ từ nhai ra, tức thì nước thịt đầy ắp trong thịt kho tàu bắn tung tóe ra, khiến cho người ta ngậm ở trong miệng không nỡ nuốt xuống, cả khối thịt kho tàu ngoài cháy trong mềm, béo mà không ngấy.
Lục Linh một khối lại một khối mà ăn thịt kho tàu ở trong bát, thỉnh thoảng cắn một miếng bánh sandwich cùng nuốt vào. Dưới tác dụng của thịt kho tàu, ngay cả sandwich nhạt nhẽo cũng đều trở nên ngon hơn. Qua một lúc, đợi đến khi đũa của cậu ấy không hề trở ngại mà chạm xuống phần đáy bát, cậu ấy mới phát hiện thịt kho tàu bị cậu ấy ăn hết rồi.
Lúc này cậu ấy mới cảm thấy bản thân ăn quá mức nhập tâm, ngay cả đề bài cũng quên luyện. Cậu ấy mới hiểu ra hương thịt ngào ngạt ở trong miệng, cảm giác trên dưới toàn thân đều thỏa mãn không thôi, cả người đều được thả lỏng.
Lục Linh hồi thần trở lại, nhìn chằm chằm vào hộp cơm trống không, con ngươi chấn động: “ Mẹ, đây là mẹ nấu á?” Mẹ cậu bị người ngoài hành tinh bắt cóc à?
Mẹ Lục nói: “ Không phải, không phải mẹ vừa mới nói với con rồi sao? Mẹ mua ở tiệm cơm bên ngoài.”
“ Xin lỗi mẹ, vừa rồi con không nghe thấy.” Lục Linh nói: “ Mẹ mua thịt kho tàu ở đâu thế? Chắc không phải là Tín phương trai. Thịt kho tàu của quán khác con từng ăn qua, mùi vị của nước tương quá nặng, mùi vị của hai cái không giống nhau, nó không hợp khẩu vị của con như phần thịt kho tàu này.” Lục Linh suy tư một hồi: “ Đúng rồi, các bạn trong lớp tụi con dạo gần đây đang ăn ở một cửa tiệm nhỏ, hàng ngày đều nói với con rằng thịt kho tàu của tiệm đó thật thơm, con cảm thấy cũng sẽ không ngon bằng phần thịt kho tàu này.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận