Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 126 - Thịt viên 3




Một món ăn ngon có thể khiến cho thực khách có thể cảm nhận được chất riêng của đầu bếp trong quá trình thưởng thức, cái bánh trung thu da tuyết cho Tư Tuyết cảm giác chính là - chuẩn xác.
Sau khi Tư Tuyết cẩn thận mà nhai kĩ bánh trung thu da tuyết, lại cảm nhận được một điều bất ngờ mới.
Tỉ lệ nguyên liệu làm nhân và vỏ bánh của hai cái bánh trung thu da tuyết cũng khác nhau.
Bà ấy vốn cho rằng đây là sơ sót của đầu bếp, kết quả sau khi nhai hai miếng mới phát hiện ra điều kì diệu trong đó. Bởi vì mùi vị của nhân dứa là nghiêng về chua ngọt, khiến người ta chảy nước miếng, muốn dai hơn, thế nên lớp vỏ gạo nếp của bánh trung thu da tuyết vị dứa cần phải dày hơn một chút. Mà mùi vị của nhân kem trứng thiên về thơm ngọt, nếu vỏ gạo nếp quá nhiều, thì dễ cảm thấy ngọt ngấy, cho nên độ dày của vỏ bánh trung thu da tuyết vị kem trứng yêu cầu phải mỏng một chút.
Cả cái bánh trung thu da tuyết mặc dù là món tráng miệng, nhưng vị ngọt hoàn toàn không phải là phần đặc sắc nhất trong đó, thơm, dẻo, mềm, nếp mới là phần mang yếu tố then chốt của mùi vị chủ đạo. Ăn hết cả cái bánh trung thu da tuyết, càng nhai càng ngon.
Bà ấy vừa ăn vừa phân tâm, loại cảm giác nhiều tầng này, bánh trung thu không lấy vị ngọt làm chủ đạo, có lẽ ông chồng từ trước đến này luôn coi món tráng miệng là hồng thủy mãnh thú cũng sẽ tiếp thu được.
Lúc đầu bà ấy nghĩ chỉ ăn một cái liền dừng lại, phần còn lại sẽ mang về nhà để chồng ăn thử.
Nhưng bánh trung thu da tuyết rõ ràng không muốn để bà ấy toại nguyện, sau khi Tư Tuyết từ từ ăn xong hai cái bánh trung thu da tuyết, mới bừng tỉnh phát giác ra rằng bánh trung thu da tuyết đã hết mất rồi.
Tư Tuyết nhìn cái đĩa trống trơn, lâm vào trầm tư sâu sắc, xin lỗi chồng, cái bánh trung thu này thực sự là quá thơm ngon.
Bà Lý sau khi nhìn thấy Tư Tuyết ăn hết bánh trung thu da tuyết, bộ dạng không nói nên lời, lại phấn chấn lên: "Tôi nói rồi mà, cái bánh trung thu này lại không phải là do chuyên gia bánh ngọt nổi tiếng gì làm ra, mặc dù trông thì đẹp, nhưng mùi vị không nhất định ngon."
Bà Lý không nghĩ tới sau khi Tư Tuyết nghe xong lời nói của bà ta, ngược lại nhíu mày lại: "Bà Lý, bà như vậy là rập khuôn cứng ngắc."
Bà Lý hơi không xem trọng, cầm bánh trung thu da tuyết trên tay, chầm chậm đưa đến bên miệng: "Tôi nói không sai, cái bánh trung thu này chắc chắn không ngon…hả?"
Đôi mắt bà Lý từ từ trừng to.
Cả cái bánh trung thu da tuyết ở trong tay là dạng rắn, ăn vào trong miệng lại mềm mại, nhân kem trứng giống như đám mây hòa tan ở trong miệng, dường như chỉ cần không để ý một chút thôi thì sẽ dọc theo cổ họng đi vào trong thực quản. Cùng với nhân kem trứng tan ra ở trong miệng, hương sữa nồng đậm của nhân kem trứng bao phủ lan tỏa ở trong miệng, bà Lý cảm thấy toàn bộ khoang miệng của mình đều tràn ngập vị thơm ngọt của sữa.
Mặc dù cái bánh trung thu da tuyết này không có dùng bất cứ nguyên liệu cao cấp gì, nhưng tiêu chuẩn đánh giá thực phẩm không có phức tạp như thế. Mặc kệ là dùng nguyên liệu gì, ngon mới là điều quan trọng.
Bà Lý cảm thấy mình hoàn toàn không có cách nào để chê bai mùi vị của cái bánh trung thu da tuyết này. Về mặt mùi vị, cái bánh trung thu da tuyết này không hề thua kém gì so với cái bánh Cheesecake Lava vừa nãy.
Lúc này, bà Trương cũng ăn xong cái bánh trung thu da tuyết, hết lời khen ngợi bánh trung thu da tuyết: "Từ trước đến nay tôi còn chưa từng được ăn cái bánh trung thu nào ngon như vậy, cái bánh trung thu này chắc hẳn rất đắt đi."
Mẹ Từ nghĩ đến giá tiền của bánh đậu xanh, có hơi muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại do dự: "Tầm … mấy chục đồng một cái?"
Bà Lý : "..."
Bà Lý nhìn mọi người xung quanh, phát hiện mấy người phụ nữ sang trọng này đều đang từ từ thưởng thức bánh trung thu da tuyết, vẻ mặt chuyên chú, đều không nói chuyện phiếm nữa, toàn tâm toàn ý mải mê vào cái bánh trung thu trước mặt.
Thật tức quá, bà Lý cắn răng nghiến lợi, nhưng không thể không thừa nhận thất bại. Nó không dùng sô-cô-la đen thượng hạng, kem đắt tiền, thì đã làm ra loại mùi vị khiến người ta kinh diễm. Cái bánh trung thu da tuyết này, bất kể là tính về mùi vị hay là giá tiền mà nói thì đều thắng rồi.
………………
Ngày tết trung thu hôm đó, sau khi đợi tất cả khách hàng rời khỏi, Kỷ Tử Hoài khóa cửa lại.
Từ khi đến tiệm cơm Bạch Ký, làm việc và nghỉ ngơi của anh ấy dần dần trở nên bình thường, người cũng có tinh thần hơn rất nhiều. Lúc trước anh ấy không thích giao tiếp với mọi người, bởi vì làm nhân viên phục vụ không thể không giao tiếp với người khác, anh ấy vốn dĩ có chút không quen, nhưng bây giờ đã thích ứng được rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận