Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 291 - Rượu hoa cúc và bánh dày đường đỏ 16




Thịnh Tu Viễn khẽ nhíu mày, ông không thích ăn đồ ngọt, thứ ngoại lệ duy nhất là bánh trung thu của tiệm cơm Bạch Ký.
“Nếu bánh dày đường đỏ là sản phẩm mới thì lên một phần thử xem.”
“Vâng.”
Sau khi Thịnh Tu Viễn gọi bánh dày đường đỏ xong thì có phần hối hận, bánh dày đường đỏ, nghe thấy tên này đã có thể cảm nhận được mức độ ngọt rồi.
Trước khi món ăn được mang lên, Thịnh Tu Viễn đã ngoảnh lại nhìn về phía trợ lý của mình: “Tôi đã gọi một ít đồ ăn khác, phần bánh dày đường đỏ kia cho cậu ăn đấy.”
Trợ lý nghĩ đến mùi vị món ăn của tiệm cơm Bạch Ký, bỗng nhiên gật đầu: “Vâng.”
Qua một hồi, Tô Mạt Mạt bưng bánh dày đường đỏ và đồ ăn khác lên, Thịnh Tu Viễn nhìn bề ngoài bánh dày vàng óng, ánh mắt không khỏi dừng lại.
Ông ấy nghĩ trong lòng, bánh dày này thật đẹp mắt. Kích cỡ của bánh dày gần như đồng nhất, được xếp chung với nhau rất chỉnh tề. Tuy là ông ấy không thích ăn đồ ngọt nhưng cũng khó tránh khỏi sinh hảo cảm.
Đến khi tất cả đồ ăn được bưng lên, cuối cùng hai người cũng động đũa, trợ lý gắp một miếng bánh dày đường đỏ vào miệng trước, không khỏi thốt lên: “Giòn thật.”
Bánh dày đường đỏ ngoài giòn trong mềm, càng nhai càng mềm, sau khi nhai mùi gạo nếp càng thêm nồng hơn.
Trợ lý vội vàng nuốt bánh dày đường đỏ trong miệng xuống sau đó lại gắp một miếng.
Lúc đầu Thịnh Tu Viễn ăn vịt nướng, nhìn thấy dáng vẻ trợ lý tinh anh của mình khác xa bình thường thì động tác trên tay không khỏi chậm lại.
Lẽ nào món bánh dày đường đỏ này thực sự rất ngon?
Ông cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, quyết định thuận theo sự hiếu kỳ của mình, vươn chiếc đũa gắp một miếng bánh dày đường đỏ, khẽ dùng răng cắn một miếng nhỏ, chỉ đụng phải một ít nước đường đỏ.
Khi nước đường đỏ chảy vào trong miệng, mắt ông không khỏi trợn to.
Nước đường đỏ này... thật ngon.
Nước đường đỏ là do Bạch Nhất Nặc tự mình nấu, tuy là ngọt nhưng không ngán, mùi vị phong phú. Trước tiên là vị ngọt, ở giữa là mùi thơm ngào ngạt, sau cùng là nhẹ nhàng khoan khoái.
Trong quá trình chế biến nước đường đỏ, Bạch Nhất Nặc cho thêm một chút gừng và sơn tra, gừng vị cay, sơn tra vị chua trung hòa bớt vị ngọt từ đường đỏ.
Bởi vì hai phụ liệu này được thêm rất ít nên người có vị giác không nhạy cảm như Thịnh Tu Viễn sẽ không nếm ra rốt cuộc bên trong bỏ thêm cái gì, chỉ có thể cảm giác được nước đường đỏ này không giống với đường đỏ mình từng ăn, mùi vị cực kì thần kỳ.
Thế là Thịnh Tu Viễn không ăn bánh dày đường đỏ từng miếng nhỏ nữa mà trực tiếp cắn miếng lớn.
Lúc đầu trợ lý rất vui khi hưởng thụ bánh dày đường đỏ chỉ thuộc về mình, nhưng anh ta nhanh chóng phát hiện không biết từ lúc nào, chủ tịch đã gia nhập cuộc chiến, tranh bánh dày đường đỏ với anh ta.
Trợ lý không nghĩ ra: “Chủ tịch, không phải ngài là không thích ăn đồ ngọt ư?”
Thịnh Tu Viễn mất tự nhiên nuốt thứ trong miệng xuống, rốt cục mở miệng: “Đồ ngọt của tiệm cơm Bạch Ký và đồ ngọt bên ngoài không giống nhau.”
Trợ lý: “...”
...
Ở một tòa biệt thự trong trung tâm thành phố Hải Thị, Thịnh Tu Viễn đã về đến nhà, nhìn thấy một đôi giày kiểu nữ ở huyền quan, nhận ra vợ mình đã trở về.
Ông ấy bước nhanh về tới gian phòng của mình, phát hiện vợ Tư Tuyết đang rửa mặt trong nhà vệ sinh.
Ông ấy đặt túi trong tay mình xuống, vươn tay cởi cà vạt, khóe mắt đảo qua bên cạnh, đột nhiên phát hiện trên tủ đầu giường của vợ đặt một thứ rất nổi bật.
Một cái bình rượu sứ màu trắng.
Tư Tuyết rửa xong đi ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy chồng mình đang cầm bình rượu sứ của mình thì trầm mặc không nói, khí chất lớn mạnh. Liếc mắt nhìn sang, cho rằng ông ấy tới bắt gian.
Nhất định là bà ấy suy nghĩ nhiều!
Tư Tuyết bị cảnh mình tưởng tượng ra hù dọa, liền vội vàng lắc lắc đầu, xua ý nghĩ này ra khỏi đầu. Tư Tuyết thấy ông ấy nắm chặt cái bình rượu sứ kia, cho là ông ấy tò mò bèn chủ động nói: “Đó là rượu hoa cúc tôi mua, tôi định lát nữa sẽ uống.”
Thịnh Tu Viễn nghĩ thầm, đương nhiên mình biết đây là rượu hoa cúc. Ông ấy không chỉ biết đây là rượu hoa cúc, còn biết đây là rượu hoa cúc của tiệm cơm Bạch Ký.
“Trước đây buổi tối bà đều uống rượu vang.” Thịnh Tu Viễn buồn bực nói.
“Thế nhưng gần đây tôi phát hiện rượu hoa cúc cũng rất ngon. Bởi vì một ngày không thể uống nhiều rượu cho nên phải chọn giữa rượu vang và rượu hoa cúc, tôi đã chọn cái thứ hai.”
“Bà mua rượu hoa cúc ở nơi nào?”
“Mua ở một quán cơm nhỏ, tôi vừa hay mua được một phần cuối cùng đấy!” Sau khi nghe thấy lời nói của Thịnh Tu Viễn, Tư Tuyết kể một cách tràn đầy phấn khởi: “Gần đây vận may của tôi rất tốt, còn có thể giành được một phần cuối cùng.”
“Bà còn giành được gì nữa?”
Tư Tuyết hoàn toàn không nhận ra áp lực từ chồng, nói tất cả lời mình muốn nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận