Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 606 - Thủ đô 4




Trước mặt những người trẻ tuổi này bày một cái túi giấy đẹp đẽ, từ trên xuống có thể nhìn thấy trong túi giấy chứa rất nhiều đồ ăn vặt được gói kín giống nhau như đúc.
Túi giấy này đặt ở trên bàn trà nhà ông ta, hơn nữa còn là do người khác mang tới. Kỷ Minh Hải cho rằng đây là thứ con trai mình mua về hoặc là quả mà ba người trẻ tuổi này mang tới.
Kỷ Minh Hải thuận theo dục vọng trong lòng mình, vòng qua con trai và chó, đi tới trước bàn, xách túi giấy lên: “Coi như con có chút lương tâm, biết mang ít đồ về, vừa lúc cha hơi đói, miễn cưỡng ăn một ít vậy.”
Tô Mạt Mạt nhìn thấy thế thì filter to lớn đối với giới kinh doanh vỡ nát, nhìn thấy ông ta muốn cướp đồ ăn của mình thì trần trí mơ màng. Cô ấy vươn tay, ấn túi giấy lại, lắp bắp: “Thật, thật ngại quá, đây là đồ ăn vặt của chúng tôi.”
Kỷ Minh Hải: “...”
Kỷ Minh Hải thu tay của mình lại, tuy là không tỏ vẻ mặt gì nhưng nội tâm cực kỳ kinh ngạc, dường như hoàn toàn không dự liệu được mình sẽ bị từ chối.
Kỷ Sương Hành nhìn thấy cha của mình cũng không lấy được thì tâm trạng bất mãn mới bớt đi một ít.
Giọng điệu của Kỷ Minh Hải đầy vẻ khó tin, nhìn về phía Kỷ Tử Hoài: “Thứ này không phải là cho cha?”
Kỷ Tử Hoài hoàn toàn không thấy có gì sai, thành thực gật đầu: “Đây là đồ ăn của bọn con.”
Sắc mặt Kỷ Minh Hải tối sầm, bầu không khí cực kỳ ngượng ngùng.
Bạch Nhất Nặc cũng bị sự ngượng ngùng này cảm hoá, lập tức hoà giải: “Thật ngại quá, bởi vì lúc trước không biết phải tới thăm mọi người cho nên quên mang đồ đến. Đây là đồ ăn vặt tôi làm, nếu như mọi người không chê thì xin hãy nhận lấy.”
Cô không muốn cho chó chăn cừu đồ ăn vặt, nhưng người đàn ông này là người nhà của học trò, người làm sư phụ như cô cũng là một bề trên, không thể thất lễ với đối phương, hơn nữa chỗ đồ ăn vặt này cũng không nhiều. Túi giấy này là do cô lấy ra từ trong túi xách, bên trong không nhiều lắm, chỉ có một phần mười trong tổng số đồ ăn vặt.
Kỷ Minh Hải bị con trai làm mất mặt, nhận ra bản thân tự mình đa tình, đang rất tức giận, không muốn để ý đến bất cứ kẻ nào. Nhưng ông ta ngửi mùi thơm hấp dẫn trong không khí, lại nuốt nước miếng một cái, vẫn nhận lấy túi giấy.
Ông ta nhìn người trẻ tuổi đang nói chuyện, trong lòng khen ngợi. Cô gái này có ngoại hình rất đẹp, cũng biết ăn nói, rất thuận mắt.
Nhưng đúng vào lúc này, Kỷ Sương Hành đột nhiên xen vào nói: “Vị này chính là sư phụ của Kỷ Tử Hoài đấy ạ.”
Kỷ Minh Hải chau mày: “Sư phụ? Sư phụ gì chứ?”
Sau khi biết tất cả mọi chuyện, Kỷ Minh Hải vô cùng tức giận, nổi cơn giận dữ: “Con nói con đã bái cô ấy làm sư phụ rồi?”
“Con còn tới tiệm của cô ấy làm đầu bếp rồi?”
“Tiệm của cô ấy chỉ là một quán cơm nhỏ?”
Trong lòng Kỷ Minh Hải tràn ngập nghi vấn, quát lớn: “Con theo cha đến thư phòng!”
Đúng lúc này, điện thoại của Kỷ Tử Hoài đột nhiên reo lên.
Kỷ Tử Hoài nhận điện thoại, không ngừng gật đầu: “Chú Viên, vâng vâng, cháu đến ngay đây.”
“Cha, cha có vấn đề gì thì lần sau hỏi tiếp đi.”
Kỷ Tử Hoài cúp điện thoại, sau đó cúi đầu nhìn về phía Bạch Nhất Nặc: “Chúng ta đi trước đi, chú Viên tìm chúng ta có việc gấp.”
Bạch Nhất Nặc không sợ trở ngại, nếu đã nhận người học trò này thì cô cũng sẽ không bó tay bó chân. Tính khí cô tốt, lúc đầu muốn kiên nhẫn giải thích với người nhà của Kỷ Tử Hoài nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, Kỷ Tử Hoài muốn đi rồi.
Bạch Nhất Nặc hơi nghi hoặc: “Tôi có thể đi không?”
“Tôi đã nói chuyện của cô cho chú Viên, chú ấy nói chú ấy muốn gặp cô một lần.”
Hai nhân viên phục vụ còn lại nghe thấy lời Kỷ Tử Hoài nói thì cùng đi theo.
Đám người bọn họ ra khỏi biệt thự, đi tới nhà để xe dưới hầm, ngồi lên xe của Kỷ Tử Hoài.
Tô Mạt Mạt thấy chung quanh không có ai, vẻ mặt phức tạp, nhỏ giọng nói: “Vãi đạn, lúc chúng ta đi, mọi người trông thấy biểu cảm của cha Kỷ Tử Hoài không? Khuôn mặt sắp đen thành đít nồi rồi.”
Bạch Nhất Nặc nhớ lại vẻ mặt của Kỷ Minh Hải, gật đầu: “Quả thực. Nhất là lúc nghe thấy chú Viên, cơ mặt cứng ngắc.”
Tô Mạt Mạt không nhịn được mà nhổ nước bọt: “Bất hợp lý, quá bất hợp lí rồi. Kỷ Tử Hoài chậm chạp như vậy lại có thể chọc tức cha anh ta đến ngây người ra, chẳng lẽ đây chính là tự nhiên khắc kẻ xấu bụng?”
Mọi người nghe thấy lời của cô ấy, không nhịn được cười, chỉ có Kỷ Tử Hoài là có phần buồn bực: “Tôi không cố ý chọc giận ông ấy, rõ ràng là ông ấy luôn gây chuyện với tôi.”
Bạch Nhất Nặc có chút ngạc nhiên hỏi: “Anh không nói chuyện của chúng tôi cho cha anh biết mà lại nói cho chú Viên của anh à?”
Kỷ Tử Hoài gật đầu, thản nhiên nói: “Cha tôi không hiểu việc này. Hơn nữa ông ấy không ủng hộ tôi làm đầu bếp, vừa nghe đến mấy chuyện này đã nổi giận, tôi không muốn chọc giận ông ấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận