Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 622 - Thủ đô 20




Bạch Nhất Nặc ngẩn người, sau đó cười nói: “Cám ơn sự ủng hộ của em.”
Nụ cười của cô như gió xuân, hòa tan băng tuyết, khiến người ta sinh lòng hảo cảm.
Cô gái khó nén kích động: “Bà chủ Bạch, chị muốn chạy đến thủ đô mở tiệm sao? Mau để lại địa chỉ cho em, cả nhà của em đều muốn đến ăn cơm.”
Bạch Nhất Nặc: “Không, chị mở tiệm ở Hải Thị, lần này là tới tham gia cuộc thi khu thủ đô Đêm tìm vị.”
Cô gái và bạn nghe thấy lời của cô thì cực kỳ thất vọng, nhưng bởi vì gặp được Bạch Nhất Nặc nên vẫn rất vui mừng.
“Bà chủ Bạch, em đã cài ảnh chụp màn hình lúc chị thi làm hình nền rồi.”
Cô gái lấy điện thoại ra, trên màn ảnh đúng là ảnh chụp của Bạch Nhất Nặc.
Tấm hình này chụp rất có tâm, Bạch Nhất Nặc lộ gò má, lộ ra cái cổ trắng nõn. Cô khẽ ngẩng đầu, trước mặt bày đồ ăn mình làm, trong ánh mắt toả ra vẻ dịu dàng và kiên định, toàn thân như dát một tầng ánh sáng.
Bạch Nhất Nặc nhìn món ăn trong hình, cẩn thận nhớ lại một phen, cuộc thi đấu lần đó là thi đấu cùng Ngụy Khải, kế tiếp, cô chiến thắng Ngụy Khải với thành tích 5 - 0.
Bạch Nhất Nặc không thể hiểu được cách làm này, thế là hỏi: “Vì sao?”
“Chị đẹp mà!” Cô gái cười hì hì: “Hơn nữa gần đây sắp đến cuộc thi tuần, sinh viên trong phòng ngủ chúng em đều đang dùng ảnh của chị. Phòng ngủ chúng em dùng tấm hình này làm ảnh chụp màn hình không rớt tín chỉ.”
Bạch Nhất Nặc không biết nên nói cái gì, chỉ đành gật đầu.
Bạch Nhất Nặc và hai người cô gái này hàn huyên một hồi. Bởi vì hai cô gái này có việc cho nên không đi không được. Lúc đi bọn họ còn có chút không nỡ, vừa đi vừa ngoảnh đầu lại.
Tô Mạt Mạt nhìn bóng lưng của các cô, thật sự không nín được cười: “Em cảm thấy em biết vì sao bọn họ lại lấy ảnh chụp của chị làm ảnh màn hình.”
“Mỗi ngày nhìn thấy dung nhan thịnh thế của bà chủ, tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn, học tập có động lực hơn. Hơn nữa bà chủ chính là thiên tài ở trong ngành đầu bếp, từ nơi sâu xa tự có số mệnh.”
Bạch Nhất Nặc: “...”
Sự việc vượt ngoài dự liệu của Quý Dư Trì, khiến trong lòng của anh ta có phần vi diệu.
Anh ta hơi cảm khái: “Tuy là cô không ở vòng giải trí nhưng lại có nhiệt độ không thua gì minh tinh.”
Tô Mạt Mạt gật đầu nói: “Đương nhiên rồi. Đúng rồi, bại tướng dưới tay bà chủ Bạch lúc trước được người trong ngành gọi là đầu bếp chính minh tinh, bà chủ Bạch chính là bà chủ minh tinh.”
Bạch Nhất Nặc không nhịn được cười.
Đúng lúc này, điện thoại di động Bạch Nhất Nặc có cuộc gọi. Trong chốc lát điện thoại reo lên không ngừng, cô chỉ có thể tìm một chỗ ngồi xuống, lẳng lặng nghe điện thoại.
Cú điện thoại đầu tiên là tới từ đạo diễn Trịnh Tự Huân, ông cố ý gọi điện thoại đến báo cho cô biết tỉ lệ người xem: “Lần này tỉ lệ người xem vượt qua tưởng tượng của các lãnh đạo, hơn nữa bình luận rất tốt, họ rất vui vẻ.”
Lúc này Bạch Nhất Nặc mới biết được phim tài liệu Chí Vị đã phát sóng rồi. Nội tâm của cô rất vui, đối với tiệm cơm mà nói đây là một chuyện rất tốt. Giọng nói của cô lộ ra vui sướng: “Tôi biết rồi, cám ơn ông đã thông báo.”
Cuộc điện thoại thứ hai tới từ cha của Trịnh Tự Huân, nhà ẩm thực nổi tiếng ông Trịnh Vân Phi.
Âm thanh của ông cực kỳ mạnh mẽ: “Không được không được, biết trước là trình độ chế tác này, tôi nên tự mình ra trận. Đạo diễn thật sự vô dụng.”
Năng lực quan sát của Bạch Nhất Nặc nhanh nhạy, có thể nghe ra âm thanh của ông có một loại đắc ý, đã hiểu rõ trong lòng.
Đây là đang khen ngầm.
“Sao lại thế? Ông Trịnh Tự Huân kế thừa tài hoa của ông, người khác đều nói ông ấy là một nhân tài đấy.”
Bạch Nhất Nặc cười nói chuyện phiếm với ông, làm ông Trịnh Vân Phi này cực kỳ vui vẻ.
Chỉ có rất ít người biết điện thoại của Bạch Nhất Nặc, phần lớn chỉ có wechat của tiệm cơm Bạch Ký.
Bạch Nhất Nặc mở chương trình nhỏ của tiệm cơm Bạch Ký ra, phát hiện khu bình luận phản hồi của chương trình nhỏ đã sôi sùng sục.
[Chấn động cả nhà tôi, tiệm cơm Bạch Ký lên phim tài liệu Chí Vị rồi, đúng là rượu thơm không sợ ngõ sâu.]
[Tôi cho rằng mình ăn thịt kho tàu bình thường, tôi quá ngây thơ rồi, thật ra tôi ăn thịt kho tàu từng lên Chí Vị.]
Ngoài rất nhiều lời ca tụng cũng có một vài phát ngôn khác.
[Tiệm cơm Bạch Ký kinh doanh tốt như vậy, liên tiếp leo lên CCTV, bà chủ Bạch sẽ trở lại chứ, khóc khóc.]
[Có sao nói vậy, nếu như tôi là bà chủ Bạch, đối mặt với lương cao thì tôi đã sớm khuất phục. Họ thật sự cho rất nhiều.]
[Nếu như tiệm cơm Bạch Ký đóng cửa thì trái tim của tôi cuối cùng vẫn gửi gắm nhầm người rồi.]
[Tiệm cơm Bạch Ký đóng cửa cũng không sao cả, tôi có thể lái xe đi ăn. Nó trốn thì tôi đuổi, có mà chạy đằng trời.]
Bạch Nhất Nặc: “...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận