Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 65 - Phở gà 2




Ngô Văn Văn thậm chí còn phát hiện Triệu Tư Kỳ còn nhiều lần đề cập đến tiệm cơm Bạch Ký trong vô thức, còn vượt qua cả thần tượng của cô ấy. Mặc dù bản thân Triệu Tư Kỳ không hề ý thức được việc này, nhưng Ngô Văn Văn và cô ấy ngày ngày ở chung với nhau, nên Ngô Văn Văn càng hiểu Triệu Tư Kỳ hơn so với bản thân của cô ấy.
Sau khi nghe được nhiều hơn, trong lòng Ngô Văn Văn cũng nảy sinh tò mò về tiệm cơm Bạch Ký.
"Tớ cũng muốn nếm thử thang bao có mùi vị gì."
Triệu Tư Kỳ nói: "Tớ nói với cậu này, thang bao rất khó tranh được, bánh đậu xanh cũng khó giành y như thế. Nếu sau khi tan học cậu đi, hàng ngũ chắc có thể xếp đến phố đối diện rồi, cậu nhất định sẽ mua không được. Đúng rồi, không phải mẹ cậu đem cơm đến cho cậu à? Chi bằng cậu nhờ mẹ cậu mua mang đến cho cậu đi.”
Ngô Văn Văn nghĩ nghĩ, cảm thấy lời của Triệu Tư Kỳ rất có lý. Thế là lúc ở nhà ăn cơm trưa, cô nói với mẹ việc này.
Ngô Văn Văn thành tích tốt, lại ngoan ngoãn, là áo bông nhỏ của cha mẹ. Mẹ Ngô chiều chuộng cô ấy nên đương nhiên không từ chối, lập tức đồng ý.
Sau khi nhận được câu trả lời của mẹ Ngô, buổi chiều lúc đi học, Ngô Văn Văn từ trước đến nay luôn chăm chú nghe giảng hiếm khi có chút thất thần.
Món thang bao rốt cuộc có mùi vị như thế nào mới khiến cho nhiều bạn học đều thích ăn như vậy? Trong lòng cô dâng lên rất nhiều chờ mong.
Mà theo như lời mấy bạn học thì cách ăn thang bao rất đặc biệt, trước tiên cần cắn một cái lỗ nhỏ sau đó hút hết nước bên trong mới có thể ăn vỏ bánh bao. Ngô Văn Văn nghiêm túc thế nên lấy ra kinh nghiệm khi lần đầu tiên đi nhà tây ăn cơm tây, hăng hái ở nhà luyện tập cách sử dụng dao nĩa như thế nào, đem quá trình ăn thang bao mô phỏng lại ở trong đầu hết lần này đến lần khác.
Lúc này, chỉ chờ thang bao đến.
Tiếng chuông leng keng vang lên, sau khi tiết học cuối cùng chấm dứt, học sinh không có phụ huynh mang cơm đến rời khỏi phòng học, phụ huynh chờ ở bên ngoài trường học thì mang theo hộp cơm đi vào lớp.
Ngô Văn Văn đang sốt ruột chờ đợi không giống với dáng vẻ điềm tĩnh trước kia, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào cửa ra vào. Rốt cuộc, bóng dáng quen thuộc của mẹ Ngô cũng xuất hiện trong tầm mắt. Đôi mắt của Ngô Văn Văn tỏa sáng, vui vẻ tìm kiếm hình dáng của hộp đóng gói trên tay mẹ Ngô.
Nhưng điều khiến cô cảm thấy kì lạ là, bất luận tìm như thế nào đều không nhìn thấy hộp đóng gói.
Mẹ Ngô tiến vào phòng học, đem hộp cách nhiệt đựng đồ ăn đặt trên bàn Ngô Văn Văn.
Ngô Văn Văn vừa nhìn vừa hỏi: "Mẹ, thang bao đâu ạ? Mẹ không mua được thang bao sao?"
Nhưng làm cho cô không ngờ tới là, mẹ xấu hổ ho một tiếng, ánh mắt né tránh.
"Văn, Văn Văn à, con không biết, bởi vì buổi tối người xếp hàng cực kì nhiều cho nên mỗi người chỉ có thể mua một cái thang bao. Mua thì đúng là mua được rồi, nhưng mà…"
Ngô Văn Văn nhìn thấy mẹ bối rối như vậy, trong đầu đã có chút thông suốt, mặc dù hơi đáng tiếc, nhưng vẫn khéo hiểu lòng người mà nói: "Mẹ làm rơi trên đường rồi chứ gì? Đừng bận tâm, mẹ à, không sao đâu mà."
"Không phải làm rơi." Mẹ Ngô biểu lộ một mặt dư vị: "Là mẹ không kiềm lòng được, ở trong tiệm đem nó ăn mất rồi."
Ngô Văn Văn: "........"
…………………..
Trương Khả so với Ngô Văn Văn thì gian xảo hơn nhiều, không lựa chọn loại phương thức quanh co như thế kia. Cậu ta đảo mắt, mưu ma chước quỷ đều lộ hết ra bên ngoài, cùng với Lý Phong Trạch bàn bạc kế sách để mua thang bao.
Dù sao tiết cuối cùng cũng là tiết tự học, không học cũng không sao. Hai người bọn họ vì thế chạy đến xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm quản lý lớp tự học.
Trương Khả ôm bụng, cả mặt đầy thống khổ: "Thầy ơi, em đau bụng, em muốn đến phòng y tế khám thử."
Lý Phong Trạch cũng không ngừng lau mồ hôi trên trán, nhìn bộ dạng có vẻ vô cùng khó chịu: "Đúng đó thầy, em cảm thấy có thể là buổi trưa hai tụi em không cẩn thận ăn trúng đồ hỏng gì rồi."
Hai người vì để giống thật, đã cố ý chạy trên sân bóng hai vòng, vì thế hiện tại cả người đổ mồ hôi, cả mặt trông có vẻ yếu ớt. Nếu không phải tính tình giáo viên chủ nhiệm quá nghiêm khắc, vô cùng khắt khe, từ trước tới nay không cho phép học sinh xin nghỉ, bọn họ cũng không làm ra hạ sách này.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của bọn họ, giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy bọn họ cao hơn một mét tám, luôn sức dài vai rộng, bộ dạng lúc này lại là toàn thân toát mồ hôi, trong lòng hết sức lo lắng, bèn nói: "Các em mau đến phòng y tế đi, thân thể là tiền vốn của học tập, cảm thấy tình trạng tốt rồi thì hẳn quay về tự học."

Bạn cần đăng nhập để bình luận