Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 103 -

Hai đám người còn đang giằng co thì lại có tiếng vó ngựa truyền tới.
Mười mấy con ngựa dừng trước xe, dẫn đầu là một con hãn huyết bảo mã, một nam tử mặc áo choàng đen uy phong lẫm liệt bước xuống.
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn, nhận ra người tới chính là Bình Tây Vương, Sở Dực.
Sở Dực xoay người xuống ngựa, đi đến trước cỗ xe rồi đứng yên tại đó không bước lên nữa, hắn mở miệng nói: “Thì ra là Tạ phu nhân.”
Vân Sơ ôm hài tử bước xuống xe ngựa, mở miệng nói: “Bái kiến Bình Tây Vương, thần phụ muốn hỏi Bình Tây Vương một câu, vương phủ to lớn như vậy, có vô số hạ nhân hầu hạ, tại sao lại để một tiểu hài tử nhỏ như vậy ra ngoài lúc nửa đêm?”
Nàng biết chuyện của phủ Bình Tây Vương không liên quan tới nàng nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện Du ca nhi tới Tạ phủ ngủ vài đêm mà cũng không có ai đi tìm, nghĩ đến nữ hài nhỏ tuổi như vậy lại bị lạc đường giữa đêm khuya, nàng lại thấy thương thay cho hai đứa nhỏ.
Hơn nữa phụ thân thân sinh đã xuất hiện trước mặt mà tiểu cô nương trong lòng nàng vẫn thờ ơ, cản bản là không bình thường.
Cảm xúc dâng trào, nàng không nhịn được mới mở miệng chất vấn.
Cho dù đối phương là Bình Tây Vương uy danh hiển hách thì nàng cũng không sợ.
Sở Dực đối diện với tầm mắt của nàng, có chút nghẹn họng: “Gần đây ta bộn bề công vụ, xem nhẹ hài tử, quả thật là người làm phụ thân này sơ sẩy.”
Một đám tùy tùng phủ Bình Tây Vương khiếp sợ tròn mắt.
Bọn họ đi theo Vương gia từ những ngày đầu, nhiều năm như vậy chưa từng thấy Vương gia cúi đầu nhận lỗi với ai, vị Tạ phu nhân này là người đầu tiên.
Vân Sơ cũng không đoán được vị vương gia này lại ôn hòa như vậy.
Nàng cúi đầu nhìn hài tử trong ngực: “Cha con tới tìm con, mau về nhà cùng cha con đi.”
Tiểu cô nương không thèm nhìn Sở Dực một cái, ghé vào vai Vân Sơ, dùng cả hai tay hai chân ôm chặt lấy nàng, vừa thấy là biết con bé không muốn về.
“Trường Sinh, phụ vương đưa con về nhà.” Tuy Sở Dực đã cố gắng nói năng nhẹ nhàng nhưng ngữ điệu của hắn vẫn rất trầm: “Không phải con muốn nuôi mèo soa, phụ vương đồng ý với con được không?”
Tiểu cô nương lập tức dời đầu khỏi vai Vân Sơ, hai tròng mắt chậm rãi nhìn về phía Sở Dực, con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ không thể tin được.
Sở Dực gật đầu: “Phụ vương không lừa con, ngoan, phụ vương ôm.”
Tiểu cô nương như tự hỏi rất lâu, lúc này mới duỗi tay, không tình nguyện ngã vào lòng Sở Dực.
Ngực Vân Sơ đột nhiên có chút trống trải.
Tiểu cô nương ôm hờ cổ phụ thân, lưu luyến nhìn Vân Sơ, đôi mắt to tròn vẫn còn ngập nước.
Vân Sơ mỉm cười sờ đầu con bé: “Ban đêm bên ngoài có rất nhiều người xấu, sau này không thể tùy hứng chạy ra ngoài nữa nhé.”
Tiểu cô nương mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Sở Dực nhìn Vân Sơ nói: “Cũng nhờ có Tạ phu nhân, nếu Tạ phu nhân có gì cần giúp đỡ thì cứ mở miệng.”
Vân Sơ hành lễ: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần đa tạ.”
Sở Dực gật đầu, ôm hài tử, xoay người lên ngựa.
Tiểu cô nương ôm cổ Sở Dực, mở to hai mắt nhìn Vân Sơ, mãi đến khi bóng dáng Vân Sơ chậm rãi biến mất giữa màn đêm, con bé mới thu hồi tầm mắt, vùi đầu vào lòng Sở Dực.
Về phủ, Sở Dực tập hợp đám hạ nhân tới tiền viện, mấy chục người đều run lên bần bật.
Hắn ngồi trên ghế, không giận tự uy, lạnh lùng nói: “Nói, tại sao quận chúa lại rời phủ lúc nửa đêm?”
Hắn ở chỗ Kinh Triệu Doãn thẩm vấn sơn phỉ suốt đêm, người trong phủ đột nhiên đến cấp báo, nói là không thấy Trường Sinh đâu nữa, hắn cứ như bị ném vào chảo dầu, vô cùng khó chịu.
Hắn lập tức kêu một đội hộ vệ lục soát khắp thành, cuối cùng đã tìm được hài tử, may là không xảy ra chuyện gì.
Trước đây Trường Sinh muốn nuôi một con mèo, nhưng vì thân thể con bé yếu đuối, vừa đụng tới mèo là sẽ phát ban khắp người nên hắn vẫn mãi không đồng ý, tối nay Trường Sinh một hai ăn vạ vị Tạ phu nhân kia, hắn bất đắc dĩ mới dùng chuyện nuôi mèo này khiến Trường Sinh ngã vào lòng hắn, nhưng cũng không thể nói Trường Sinh vì chuyện mấy con mèo mà rời phủ.
Đám người hầu hạ đứng trong sân run như cầy sấy.
Tầm mắt Sở Dực dừng trên người ma ma hầu hạ hài tử.
Ma ma kia chỉ có thể mở miệng nói: “Lúc chạng vạng nô tỳ thấy quận chúa vẽ tranh, vẽ một vị nữ tử, viết hai chữ mẫu thân, còn khóc một hồi, nô tỳ đoán quận chúa nửa đêm rời phủ là vì muốn tìm mẫu thân...”
Mắt Sở Dực có chút tối lại.
Hắn có thể thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào của hài tử, chỉ duy nhất có một điều này.
Hắn đè nén cảm xúc, lạnh lùng nói: “Quận chúa chỉ là một hài tử bốn tuổi, muốn ra phủ là ra sao, từ sân viện của con bé ra ngoài phải đi qua ít nhất năm cửa, các ngươi nói xem, tại sao lại thế này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận