Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 689 -

Tiệc mừng thọ của Lê lão thái quân vẫn rất náo nhiệt.
Vân Sơ và Trường Sinh ngồi trong yến thính, nàng nhìn một vòng nhưng lại không thấy Lê Tĩnh Xu.
Lê Tĩnh Xu là đích trưởng nữ Lê gia, thân tổ mẫu tổ chức đại thọ, theo đạo lý thì bà ta không thể không tới chúc thọ.
Đang nghĩ thì nàng lại nghe thấy ma ma trong phủ cao giọng nói: “Cẩm phu nhân cho người đưa thọ lễ tới, mời lão thái quân xem qua!”
Vân Sơ nhạy bén nhận ra Lê lão thái quân còn đang cười khanh khách đột nhiên lộ ra một tia lạnh lẽo, sau đó lại nở nụ cười che giấu: “Trình lên đây đi.”
Hạ nhân mang một bồn san hô cảnh đỏ tươi đi vào, mọi người hít hà một hơi.
“San hô đỏ này cũng tốn hết mấy chục ngàn lượng bạc đó.”
“Phủ Quốc công đã ngã, không ngờ Cẩm phu nhân còn có thể lấy ra thọ lễ quý giá như vậy.”
“Ngươi biết cái gì, sinh thần hằng năm của lão thái quân, thọ lễ Cẩm phu nhân đưa tới đều cực kỳ trân quý, thật vô cùng hiếu thuận.”
“Nếu hiếu thuận thì tại sao không về Lê gia, nghe nói bà ta gả vào phủ Quốc công đến nay đã được ba mươi năm, chưa từng về nhà mẹ đẻ.”
“Thiệt hay giả...”
Vân Sơ uống trà, an tĩnh nghe mọi người nghị luận.
Những năm gần đây Lê gia một bước lên mây, đủ để chứng Lê Tĩnh Xu không phải chưa từng qua lại với Lê gia, tại sao lại không về Lê gia chứ?
Nàng quay đầu nói với Trường Sinh: “Nương đi thay xiêm y, con ngoan ngoãn ngồi đây, không được chạy lung tung.”
Sở Trường Sinh đã không còn dính người như trước, gật đầu nói: “Nương yên tâm.”
Vân Sơ đứng lên, nói với Thính Sương đứng phía sau: “Ngươi trông chừng Trường Sinh.”
Nàng cùng Thu Đồng đứng dậy đi ra phía sau yến thính.
Phòng thay xiêm y nằm đằng sau một bức bình phong, chỉ đi qua một con đường nhỏ là đến, Vân Sơ cố ý đi lầm đường.
Nàng tới Lê gia chính là để điều tra, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội.
Thu Đồng lấy một bản vẽ từ trong tay áo ra: “Lê Tĩnh Xu khi trước ở nơi này, toàn bộ phủ Quốc công trừ bỏ chủ viện của viện tử lớn nhất đều vì bà ta mà để không.”
“Đi, đi xem.”
Vân Sơ cất bước đi về phía nơi đó.
Bởi vì Lê gia làm yến hội nên nam nhân đều tới tiền viện, nữ tử đều ở sân viện thứ hai, hậu viện căn bản không có người.
Chủ tớ hai người mau chóng tới sân viện được đánh dấu trên bản vẽ, còn chưa đến gần là có thể nhìn thấy hoa cỏ nở rộ, còn có vài tiểu thư đang đứng trước cửa sân viện.
“Đại tỷ, ngươi là đích trưởng nữ đồng lứa với bọn ta, viện này hẳn là phải để cho ngươi ở.”
“Đúng đó, ta không rõ cô nãi nãi nhiều năm không về nhà, tại sao còn phải giữ lại sân viện này chứ.”
“Năm đó cô nãi nãi được lão thái quân vô cùng sủng ái, trong phủ có thứ gì tốt đều đưa cho cô nãi nãi, tất cả đều đặt trong sân viện này, chúng ta vào xem đi.”
Một đám tiểu cô nương muốn đi vào nhưng lại bị hai bà tử ngăn cản.
Hai bên đôi co vài câu, cuối cùng mấy tiểu cô nương chỉ có thể tức giận rời đi.
Vân Sơ cho Thu Đồng một ánh mắt.
Thu Đồng nhón chân nhảy lên, tiến vào bên trong.
Vân Sơ bước thật nhanh đi đến phía sau đám tiểu cô nương: “Xin hỏi là Lê tiểu thư sao?”
Mấy tiểu cô nương quay đầu.
Trong số bọn họ cũng có người từng tham gia cung yến, tự nhiên nhận ra Vân Sơ, lập tức hành lễ nói: “Bái kiến Bình Tây Vương phi.”
Đồng thời có chút tò mò nhìn nàng, nơi này là hậu viện Lê gia, tại sao Bình Tây Vương phi lại xuất hiện ở chỗ này?
“Ta đi thay y phục nhưng bị lạc đường.” Vân Sơ quẫn bách nói: “Có thể nhờ Lê tiểu thư đưa ta về yến thính không?”
Lê tiểu thư đương nhiên là gật đầu.
Trên đường, Vân Sơ thuận miệng nói: “Lúc nãy ta đã trông thấy bồn san hô đỏ kia, thật xinh đẹp, Cẩm phu nhân ra tay hào phóng như vậy, chắc ngày thường cũng hay tặng đám tiểu bối các ngươi rất nhiều thứ mới mẻ nhỉ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận