Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 435 -

Tiệc thưởng cúc tiếp tục diễn ra.
Vốn dĩ Thái Hậu cũng nên xuất hiện ở bữa tiệc ngắm hoa này nhưng đã có người ở bên đó tới báo An Khang Cung của Thái Hậu xảy ra chút chuyện nên tạm thời không tới được.
Hoàng Hậu nhíu mày, ngửi được hương vị không bình thường trong chuyện này, có chút bất an, bà ta bảo mọi người tiếp tục ngắm hoa rồi đứng dậy đi dặn dò hạ nhân điều tra xem đã có chuyện gì xảy ra.
Hoàng Hậu rời đi, khách mời cũng không còn câu nệ, ai nấy đều thả lỏng bản thân.
Ân tần kéo Sở Hoằng Du tới bên cạnh, tức giận nói: “Nguyên phi đắc tội với con khi nào mà con lại cố ý đụng ngã Nguyên phi?”
Sở Hoằng Du le lưỡi: “Hoàng nãi nãi, ngài nhìn lầm rồi, con không có cố ý.”
Ân tần cũng đã không vừa mắt Nguyên phi từ lâu nên không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa, bèn gọi người bưng thức ăn lên cho hai đứa nhỏ.
Sở Hoằng Du tự ăn, Ân tần kiên nhẫn đút cho Trường Sinh từng miếng một.
Một lúc sau thì ma ma thân cận của bà ấy tới báo: “Nương nương, lúc nãy Tiểu Lý Tử đến vương phủ đưa đồ, đã nghe được một số chuyện.”
Ân tần khựng lại, có thể khiến ma ma không nhìn hoàn cảnh xông vào thông báo, chuyện này ắt hẳn không bình thường.
Bà ấy đút hết điểm tâm trong tay rồi cười nói: “Hai người các con ở đây mãi cũng mệt rồi, nên trở về nghỉ ngơi, đi, hoàng nãi nãi đưa các con hồi cung.”
Sở Hoằng Du có chút không muốn về.
Nó trộm nhìn về phía Vân Sơ.
Lúc nào cũng có một đám tiểu thư phu nhân tới nói chuyện với mẫu thân, thật là quá phiền.
Xem ra nó không tìm được cơ hội ở riêng với mẫu thân rồi.
Thôi vậy, cũng chỉ chịu đựng mấy hôm thôi.
Hai huynh muội lén lút vẫy tay với Vân Sơ, ngoan ngoãn theo Ân tần trở về.
Trên đường, ma ma nhỏ giọng thuật lại sự việc: “... Tiểu Lý Tử nói mấy hôm trước, Vương gia đã mang theo một nữ tử về phủ vào lúc nửa đêm, giấu trong vương phủ, không cho kẻ nào nhìn thấy...”
“Cái gì?!” Ân tần vô cùng kinh ngạc: “Lão tam có thể làm ra chuyện như vậy sao?”
Nhi tử này của bà ấy hoàn toàn không có hứng thú gì với nữ nhân, nếu không phải hai đứa nhỏ cần có nha hoàn hầu hạ thì e là một bóng nữ nhân cũng đừng mong xuất hiện trong vương phủ.
Bà ấy khó mà ngờ được Dực nhi lại mang một nữ tử về phủ vào lúc nửa đêm như vậy.
“Tiểu Lý Tử cố ý ở lại vương phủ, hỏi bóng hỏi gió một hồi mới biết được nữ nhân kia hiện đang ở Duyên Huy Viện.” Ma ma mở miệng: “Duyên Huy Viện chính là viện tử của Vương gia trụ sân, bây giờ lại cho nàng kia vào ở, đây là muốn cưới nàng kia làm vương phi sao, nương nương, Vương gia kháng chỉ cự hôn, có phải có liên quan tới người đó hay không?”
Ân tần nhíu mày: “Không chừng là như vậy thật, ngươi bảo Tiểu Lý Tử dò hỏi thêm mấy lần, xem nàng kia tên họ là gì, người ở đâu, có quan hệ thế nào với lão tam, lão tam có thái độ gì với nàng ta, phải hỏi thăm cho rõ ràng.”
Ma ma nhận lệnh đi làm.
Lúc này, An Khang Cung vô cùng hỗn loạn.
Lão ma ma bị chặt đứt hai cánh tay quỳ trước mặt Thái Hậu khóc rống: “... Bình Tây Vương cố ý làm cho Thái Hậu xem mà, đây là đánh vào mặt Thái Hậu ngài...”
“Xoảng xoảng xoảng!”
Tất cả chung trà trên bàn đều bị Thái Hậu ném xuống đất.
Tám người chuyên đi tìm máu đầu tim cho Thụy nhi đều là tâm phúc của bà ta, bây giờ đã chết bảy, người duy nhất còn sống cũng đã bị chặt mất hai cánh tay, trở thành một phế nhân.
Bên cạnh bà ta chẳng còn người nào dùng được.
“Sở Dực!” Thái Hậu gầm lên: “Ai gia tự hỏi chưa bao giờ bạc đãi hắn, sao hắn dám đụng tới trên đầu ai gia!”
Lão ma ma chịu đựng đau đớn nói: “Lão nô hoài nghi Bình Tây Vương và trưởng nữ Vân gia có tư tình...”
“Hửm, thế à?” Thái Hậu cười lạnh: “Một quả phụ, một nữ tử bị bỏ rơi mà Sở Dực cũng dám dính vào, còn vì nữ tử này mà phá hỏng kế hoạch của ai gia, giỏi, giỏi, xem ra ai gia phải tính kế khác rồi...”
“Thái Hậu! Thái Hậu!” Cung nữ bên ngoài vội vã chạy vào: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Thái Hậu lạnh lùng nói: “Đừng có hấp ta hấp tấp như vậy, nói!”
Cung nữ vội nói: “Phùng, Phùng thiếu gia ngã ngựa!”
Phùng gia là nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, Phùng gia có hai nhi tử, đều là chất nhi của Thái Hậu, một người là Xa Kỵ tướng quân trấn thủ Nam Cương, một người khác là đại quan Tam phẩm Phùng đại nhân.
Thái Hậu vô cùng tin cậy nhà mẹ đẻ, nghe vậy thì lập tức đứng lên: “Ngã như thế nào?”
“Chết, chết rồi...” Cung nữ run sợ quỳ thụp xuống: “Còn nữa, lúc nãy Bình Tây Vương cho người mang một miếng ngọc bội tới đây.”
Ngọc bội được trình lên, hai mắt Thái Hậu lập tức tối sầm, đây là ngọc bội của Phùng gia.
Nói cách khác, Phùng thiếu gia chết là do một tay Bình Tây Vương tác động, hơn nữa còn thoải mái nói rõ với bà ta, đây là khiêu khích, cũng là cảnh cáo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận