Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 712 -

Ngón tay tái nhợt của Sở Thụy xuyên qua song sắt, nắm lấy cằm của Sở Mặc, nhét viên thuốc kia vào miệng Sở Mặc rồi giữ chặt mồm hắn ta, trong nháy mắt, viên thuốc kia lập tức tan ra, theo nước miếng chảy vào yết hầu, chui vào bụng.
Bước ra khỏi địa lao, Sở Thụy dùng nước lạnh như băng rửa tay.
Hắn ta không ngừng ho khan, trông vô cùng yếu ớt.
Hắn ta vừa ho vừa kéo thân thể suy yếu từng bước từng bước lê lết về hoàng cung.
Lúc này linh cữu của Hoàng Hậu đã được đưa tới hoàng lăng, mọi người không có nổi nửa khắc nghỉ ngơi, vừa đến cửa hoàng lăng đã phải quỳ xuống dập đầu không ngừng...
Khi mọi thứ kết thúc thì trời cũng đã tối mịt.
Vân Sơ đưa hài tử đi nghỉ ngơi, Du ca nhi va Trường Sinh đã mệt muốn chết, vừa ngã ra giường đã ngủ.
Nàng cũng không ép hai đứa nhỏ dậy rửa mặt, chỉ giúp bọn nhỏ cởi giày và áo ngoài, sau đó cũng trèo lên giường ngủ cùng.
Hoàng lăng dần dần trở nên an tĩnh nhưng vẫn còn văng vẳng tiếng khóc.
Người khóc thương tâm nhất đương nhiên là Thái Tử vừa mất mẫu thân.
Trong một tháng này Thái Tử gầy xuống nhanh chóng, lộ cả xương gò má, đôi mắt khóc tới mức sưng húp, tướng mạo bên ngoài cũng có sự thay đổi.
“Điện hạ, nén bi thương...” Tạ Phinh ôn nhu khuyên nhủ: “Điện hạ giày xéo bản thân mình như vậy, nương nương ở dưới suối vàng có biết cũng không thể yên lòng...”
Theo lý thuyết thì một thứ phi như nàng ta không có tư cách tới hoàng lăng, nhưng Thái Tử lo lắng để nàng ta ở Đông Cung một mình sẽ bị người ta hại nên mới đưa nàng ta cùng tới đây.
Thái Tử lẩm bẩm nói: “Làm sao bây giờ, cô nên làm gì bây giờ, không còn mẫu hậu, không còn ai bày mưu tính kế giúp cô...”
Tạ Phinh cũng không hiểu mấy chuyện này.
Nàng ta ôn nhu an ủi hồi lâu, cuối cùng Thái Tử cũng đồng ý ăn một chút gì.
Nàng ta vui mừng nói: “Điện hạ chờ một chút, thiếp thân đích thân đi làm.”
Thái Tử rất thích mì nước nàng ta nấu, đập vào một quả trứng là Thái Tử có thể ăn sạch.
Hiện giờ Hoàng Hậu đã chết, Thái Tử Phi bị ta nàng uy hiếp không dám động thủ, cuối cùng nàng ta cũng không cần phải lo lắng cho tính mạng của mình.
Thái Tử hứa hẹn chờ sau khi nàng ta sinh hài tử sẽ nâng nàng ta từ thứ phi lên trắc phi.
Chỉ cần nàng ta sinh được nam hài, sau này Thái Tử đăng cơ, nói không chừng, nàng ta có thể tranh vị trí Hoàng Hậu...
Đương nhiên, bây giờ nghĩ đến những chuyện này vẫn còn quá sớm.
Tạ Phinh đưa theo một cung tỳ đến thiện phòng, vừa cất bước đã trông thấy một lão nhân đẩy một xe thức ăn tươi mới đi ngang qua.
Vào tháng giêng này, dù là người hoàng thất muốn ăn một miếng rau xanh tươi cũng là chuyện không dễ, Tạ Phinh dừng chân nói với cung tỳ đứng phía sau: “Ngươi đi nhóm lửa trước, ta đi lựa nguyên liệu.”
Cung tỳ vội vào thiện phòng.
Lão ông kia mở miệng cười nói: “Quý nhân muốn đồ ăn tươi, không bằng theo tiểu nhân sang bên này, đều là mới thu hoạch, vẫn còn mọng nước.”
Tạ Phinh không nghĩ nhiều, bèn theo lão ông vòng ra sau thiện phòng.
Nàng ta cũng không thèm suy nghĩ vì sao lại có một ông lão đẩy thức ăn đến đây lúc nửa đêm thế này, cũng không nghĩ tại sao lão ông càng đi càng xa...
Nàng ta đi một hồi lại không muốn đi nữa.
Cũng không nhất định phải ăn đồ ăn tươi mới, dù sao Thái Tử điện hạ cũng không có tâm trạng thưởng thức.
Nàng ta dừng chân nói: “Thôi, ta từ bỏ.”
Nàng ta quay đầu muốn đi thì đột nhiên trông thấy bóng của lão ông phản chiếu trên bức tường đang tiến về phía nàng ta, trong tay ông lão đang cầm một thứ gì đó.
Nàng ta vừa thét lên một tiếng thì đã bị dây thừng siết chặt cổ, tiếng kêu cứu nghẹn trong cổ họng, cảm giác hít thở không thông bao trùm lấy nàng ta.
Nàng ta ngửi được hơi thở tử vong.
Nhưng nàng ta không muốn chết.
Nàng ta vừa mang thai hài tử.
Nàng ta được Thái Tử sủng ái.
Nàng ta sắp có chỗ đứng ở Đông Cung.
Nàng ta muốn trở thành Hoàng Hậu.
Nàng ta có thể giúp Hà gia lật lại bản án...
Nàng ta không thể cứ chết đi như vậy...
Nhưng lão ông không hề buông tay, không ngừng gia tăng sức lực...
Bạn cần đăng nhập để bình luận