Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 639 -

Việc đã đến nước này, Hoàng Hậu chỉ có thể lấp miệng người khác trước.
Bà ta cho người cầm ba mươi ngàn lượng ngân phiếu đến phủ Cung Hi Vương, nhưng bà ta biết đây chỉ mới là bắt đầu.
Nếu bà ta không xử lý chuyện này sạch sẽ thì bà ta sẽ mãi mãi bị Sở Mặc uy hiếp.
Còn cả chuyện của Quốc công phu nhân, bà ta cũng phải từ từ suy tính...
“Đi, cẩn thận tra một số chuyện Quế gia.”
Hoàng Hậu lạnh lùng sai phái, Quế gia là nhà ngoại của Sở Mặc, nếu có thể bắt được sai lầm lớn của Quế gia thì Sở Mặc sẽ không dám manh động nữa.
“Sắp xếp hai ba tử sĩ đến Đông Cung, chờ Thái Tử thả lỏng cảnh giác thì xử lý tiểu tiện nhân kia đi.”
“Vâng!” Doãn ma ma dừng một chút rồi nói: “Vậy phải xử lý Tạ Nguyên thị kia thế nào?”
Hoàng Hậu gõ gõ ngón tay: “Trước khi tiểu tiện nhân kia chết thì cứ giam bà ta lại.”
Đám hạ nhân nhận lệnh hành động.
Tạ Phinh dọn ra khỏi sương phòng của mình khi trước để đến ở cùng với Thái Tử, nhưng ngày ngày Thái Tử phải thượng triều công tác, nàng ta chỉ có thể ở nhà chờ đợi một mình.
Mỗi khi ở một mình, nàng ta sẽ cảm giác bên cạnh đều là người của Hoàng Hậu, ai nấy cũng đều muốn giết nàng ta.
Nàng ta biết Thái Tử chỉ có thể bảo vệ nàng ta nhất thời, nàng ta sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay Hoàng Hậu.
Làm sao bây giờ, nàng ta phải làm sao bây giờ...
Nàng ta đang lo sợ bất an thì Thái Tử cũng đã hạ triều quay về, nàng ta lập tức ra đón: “Cuối cùng điện hạ cũng về rồi...”
Thái Tử sờ tóc nàng ta, thở dài mở miệng: “Hôm nay thượng triều lão nhị chỉ trách ta khắt khe cung nhân trước mặt phụ hoàng, trước giờ ta luôn khoan dung rộng lượng với hạ nhân nên lập tức mở miệng biện giải, ai người lão nhị khốn khiếp lại nhắc tới việc của Tạ gia, ta chỉ có thể thừa nhận sai lầm.”
Tạ Phinh khóc như mưa: “Đều là thiếp thân liên luỵ điện hạ, Hoàng Hậu nương nương nói đúng, thiếp thân không nên tồn tại, ngài để thiếp thân đi đi.”
Thái Tử vội nói: “Không liên quan tới nàng, là lão nhị quá âm hiểm xảo trá, ta dự định đi tìm tam đệ, liên thủ với tam đệ ra oai phủ đầu lão nhị, nàng ở Đông Cung chờ đi, đừng rời khỏi chủ viện, yên tâm, mẫu hậu sẽ không động thủ ở chủ viện đâu.”
Vốn dĩ hắn ta không cần nhọc lòng những chuyện này, trước nay đều là mẫu hậu xử lý.
Nhưng hắn ta lại một lòng muốn bảo vệ Linh Lung, chọc giận mẫu hậu, mấy ngày nay mẫu hậu đều không muốn gặp hắn ta, hắn ta chỉ có thể đích thân xử lý chuyện này.
Tạ Phinh ngập ngừng nói: “Điện hạ có thể đưa theo thiếp thân tới phủ Bình Tây Vương không?”
Thái Tử nhíu mày: “Nàng đi làm gì?”
“Bình Tây Vương phi là đích mẫu trước đây của thiếp thân.” Tạ Phinh mở miệng: “Có thiếp thân đứng giữa điều hòa, điện hạ và Bình Tây Vương càng có thể liên thủ tốt hơn.”
Thái Tử này lúc này mới nhớ ra bọn họ còn một tầng quan hệ như vậy.
Hắn ta gật đầu: “Được, vậy thì cùng đi.”
Thôn trang cách kinh thành khoảng hai canh giờ ngồi xe là một nơi có phong cảnh vô cùng tươi đẹp, cũng là một sản nghiệp trên danh nghĩa của Sở Dực.
Đã vào hạ nên cỏ cây um tùm, hoa nở rực rỡ, chim chóc bay tới bay lui, đắm chìm trong khung cảnh đó khiến người ta có thể hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Vân Sơ và Sở Dực đưa bọn nhỏ tới đây được hai ba ngày thì vết thương trên người Sở Dực đã nhanh chóng khôi phục, ít nhất đi đứng không còn là vấn đề nữa.
“Nương, mau đến xem, ở đây có thật nhiều kiến.” Sở Hoằng Du nắm tay Vân Sơ kéo nàng ngồi xổm trước bụi cỏ: “Chúng nó đang làm gì vậy?”
Một đàn kiến đen kịt xếp thành hàng đi về một phía, từ xa nhìn tới thật chẳng khác gì một sợi chỉ đen.
Vân Sơ cười nói: “Hẳn là đàn kiến này đang chuyển nhà, có lẽ là trời sắp mưa nên đàn kiến này mới hành động như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận