Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 562 -

Vân Trạch đứng trên bậc thang, khoanh tay nhìn hắn: “Khảo nghiệm của Vân gia ta chia làm văn học và võ học, Vương gia chọn cái nào?”
Sở Dực khẽ gật đầu, mở miệng nói: “Văn học.”
Vân Trạch sửng sốt.
Sáu năm trước, vào ngày Sơ nhi gả cho Tạ Cảnh Ngọc, hắn cũng hỏi cùng một vấn đề như vậy, Tạ Cảnh Ngọc cũng chọn văn học.
Cùng là một câu trả lời nhưng phản ánh tính cách hoàn toàn khác biệt của hai người.
Tạ Cảnh Ngọc đọc sách nhiều, chọn văn học cũng không kỳ lạ.
Bình Tây Vương là võ tướng nhưng cũng chọn văn học...
“Được, mời Vương gia nghe đề, đề đầu tiên, ta ra vế trên, Vương gia đối vế dưới là được.” Vân Nhuận đứng bên cạnh bình tĩnh mở miệng: “Hành, hành, hành, hành hành thả chỉ.”
Sở Dực từ nhỏ đã theo nghề võ, tuy cũng từng đến Quốc Tử Giám đọc sách nhưng cũng không quá am hiểu.
Hắn đi qua đi lại một lúc rồi mở miệng đám lại: “Vọng, vọng, vọng, vọng vọng vân thư.”
Vân Nhuận ngón tay một đốn.
Vế dưới của câu đối cát tường này vốn là tọa, tọa, tọa, tọa tọa hà phương, hợp với vế trên sẽ tạo thành một khung cảnh tuyệt diệu.
Tuy vế đối của Sở Dực có vẻ hơi kém cỏi nhưng lại thể hiện được tâm trạng của Sở Dực ngay lúc này, đại khái là muốn nói bản thân đang hướng về Vân Sơ, nhưng lại không thể nói trắng ra nên đã đổi thành vân thư, một câu thơ mang ý nghĩa nhìn mây trên bầu trời hết hợp rồi lại tan, hắn chính là lợi dụng ý này để ra vế đối lại.
“Vế đối của Vương gia thật sự quá hay.” Vân Nhuận cười cười, lui về phía sau cho một nam đinh Vân gia khác bước lên.
Vân Dật tiến lên, chắp tay nói: “Vương gia, ta có một vấn đề như sau, ví dụ Vương gia đi ra ngoài, đi tớ một ngã rẽ nhưng lại không biết nên rẽ sang trái hay sang phải, đầu hai ngã rẽ đều có một lão giả đang đứng đó, một người luôn luôn nói thật, một người khác chỉ thích nói dối, lúc này Vương gia chỉ có thể chọn một người để hỏi một vấn đề, xin hỏi Vương gia làm sao để tìm được con đường chính xác?”
Đề mục như vậy khiến khách khứa cảm thấy vô cùng mông lung.
Một người nói thật, một người nói dối, mấu chốt là bản thân không biết ai nói thật ai nói dối, cho nên hỏi một vấn đề thì cũng không biết đáp án nhận được là thật hay là giả.
Đề mục này quá mức xảo quyệt.
Vân Dật có chút đắc ý, đây chính một nan đề mà hắn phải lật rất nhiều sách cổ mới tìm được.
Hắn cho rằng Sở Dực sẽ yêu cầu gợi ý.
Ai ngờ Sở Dực lại cong môi, chậm rãi mở miệng: “Ta sẽ hỏi lão giả bên phải rằng nếu ta hỏi lão giả bên trái thì ông ta sẽ trả lời thế nào.”
Hắn vừa nói xong thì Vân Dật đã trở nên ngây dại, một vũ phu chỉ biết tòng quân đánh giặc mà đầu óc cũng nhanh nhạy như vậy sao?
Trình Tự đứng đằng sau Sở Dực gãi gãi cằm: “Là ý gì, là ý gì, không hiểu...”
Hôm nay là ngày đại hôn nên tâm tình của Sở Dực vô cùng sung sướng, hắn mở miệng giải thích: “Nếu lão giả bên phải chỉ nói thật thì ông ta sẽ chỉ ra con đường sai, nếu lão giả bên phải chỉ nói láo thì ông ta cũng chỉ ra đường nào là đường sai.”
Trình Tự chỉ cảm thấy mơ hồ, tại sao một vấn đề đơn giản như vậy mà hắn lại nghĩ không ra chứ...
“Trí nhớ của Vương gia thật tốt.” Vân Dật bội phục, để người khác bước lên.
Nam đinh đồng lứa của Vân gia cũng chỉ có Vân Trạch và Vân Nhuận đọc sách xuất sắc, đề mục của những người còn lại tương đối đơn giản hơn nhiều, Sở Dực một đường quá quan trảm tướng, đối mặt với người cuối cùng, cũng chính là Vân Trạch.
Biểu cảm của Vân Trạch có chút phức tạp.
Cảnh tượng Tạ Cảnh Ngọc đón dâu sáu năm trước vẫn còn rõ ràng trước mắt, rõ ràng là Trạng Nguyên lang năm đó, cũng là những đề mục như vậy nhưng lại không nhận được câu trả lời như mong muốn.
Đáp không được cũng thôi đi, còn tỏ thái độ.
Vì sợ ngày thành thân mất mặt khó coi nên bà mối đã phải đứng ra hòa giải, để cuộc khảo nghiệm này kết thúc trước.
Tại sao khi đó hắn không nhận ra Tạ Cảnh Ngọc căn bản không xứng làm phu quân người ta?
Vân Trạch nhìn Sở Dực, ánh mắt hai người chạm nhau.
Bọn họ đều là người thông minh, vừa nhìn đã hiểu ngay sâu trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
Sau một hồi, Vân Trạch tránh ra: “Vương gia, mời.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận