Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 864 -

Lúc này đã là chạng vạng, hoàng hôn ráng vàng buông xuống, chiếu vào sân viện, chim chóc bay lượn giữa không trung.
Nguyên thị ôm Tạ Thế Khang ngồi trong sân, ngẩng đầu nhìn trời, một khoảnh khắc ngắn ngủi mà lại cảm khái vô số lần.
Năm trước, khi bà ta biết Tạ Thế An về Ký Châu thì đã quyết định bán hết nhà cửa của Tạ gia ở kinh thành để đổi bạc.
Tòa nhà đó là do Cảnh Ngọc đào hết tất cả của cải trong nhà mua về sau khi đỗ Trạng Nguyên, là nơi tượng trưng cho việc Tạ gia đã đặt chân tới kinh thành, cũng là cột trụ tinh thần của mỗi một người Tạ gia, vào thời điểm khó khăn dạo trước, bà ta cũng chưa từng nghĩ tới việc bán tòa nhà đó... Lần này thật sự không chịu nổi nữa nên mới phải bán hết tất cả để quay về Ký Châu.
Bà ta vốn tưởng rằng về Ký Châu thì sẽ có thể bắt đầu lại một lần nữa nhưng bà ta không ngờ số bạc bán nhà lại bị Tạ Thế An lấy hết.
Như vậy cũng thôi đi, đột nhiên có một ngày, Tạ Thế An nhốt Khang ca nhi lại, đây là lần đầu tiên bà ta mắng nhiếc đại tôn tử Tạ Thế An này, kết quả là bà ta cũng bị nhốt, bị tộc nhân Tạ gia trông giữ.
Bà ta và Khang ca nhi bị nhốt trong chuồng heo, nhốt suốt hai tháng, hai tháng này bà ta chưa từng được nhìn thấy bầu trời, không có được một bữa cơm no.
Cho đến ngày hôm qua thì bà ta và Khang ca nhi mới được cứu ra.
Bà ta nhận ra người cứu bọn họ là ai, chính là thị nữ bên người Vân Sơ.
Bà ta không biết vì sao Vân Sơ lại cứu mình nhưng tóm lại vẫn là một chuyện tốt, bởi vì cuối cùng Khang ca nhi cũng được nhìn thấy ánh mặt trời.
Đứa nhỏ này sinh non, lúc ở trong bụng mẹ đã không tốt, sau khi sinh thì Tạ gia thất thế, ban đầu còn có thể mời đại phu chữa bệnh, sau này đến cả bạc mời đại phu cũng không còn nữa, chỉ có thể chịu đựng... Cũng may sau này nó chậm rãi trưởng thành, tuy Khang ca nhi vẫn cứ ngây ngốc ngơ ngác nhưng ít ra còn nói được, cứ bập bẹ bập bẹ từng chữ một, cũng đã có thể tự đi đường rồi...
“Nãi, có chim bay...”
Tạ Thế Khang hưng phấn chỉ vào một con chim sẻ rồi nói.
Nguyên thị dẫn dắt nó nói chuyện: “Là một con chim sẻ đang bay...”
Đang nói thì cửa viện tử đột nhiên bị đẩy ra.
Nguyên thị theo bản năng ôm hài tử vào ngực, ngẩng đầu, lại nhìn thấy Giang di nương.
“Thái thái!” Giang di nương đi vào: “Lâu như vậy không gặp, sao thái thái lại gầy như vậy... Nhưng Khang ca nhi trưởng thành rồi, thật tốt, thật tốt!”
Nguyên thị cảnh giác nhìn: “Ngươi muốn làm gì?”
“Thái thái chớ sợ.” Giang di nương ôn hòa cười nói: “Ta phụng lệnh của Thái Hậu đưa Khang ca nhi đi tìm nương của nó.”
“Nương của Khang ca nhi?” Nguyên thị khựng lại: “Đào di nương?”
Giang di nương gật đầu: “Trên đường từ Ký Châu tới đây, ít nhiều gì thái thái cũng có nghe người ta nhắc tới thiên nữ nương nương đúng không?”
Nguyên thị quả thật có nghe nói qua.
Tuy khi đó bà ta bị nhốt trong chuồng heo không ra ngoài được nhưng bà ta có nghe thấy tộc nhân Tạ gia nói chuyện phiếm, gần đây thường xuyên nhắc tới thiên nữ nương nương với nước cam lộ gì đó.
Nghe nói cũng có rất nhiều thôn dân ở Tạ gia thôn đến tìm thiên nữ nương nương xin cam lộ.
Lúc trước bà ta còn nghĩ nếu có cơ hội thì sẽ đưa Khang ca nhi đi cầu cam lộ, hy vọng Khang ca nhi có thể mau chóng trở thành như một hài tử bình thường.
“Thiên nữ nương nương chính là Đào di nương, là thân mẫu của Khang ca nhi.” Giang di nương mở miệng: “Sắc trời không còn sớm, mau đi thôi.”
Nguyên thị kinh ngạc mấp máy môi, hoàn toàn không suy nghĩ được gì.
Nhưng bà ta biết đây không phải lúc nghĩ những chuyện này, lập tức bế hài tử cùng đi ra cửa.
Lúc này, mặt trời đã dần dần khuất bóng nơi chân trời, ánh chiều tà bao phủ cả mảnh đất, xe ngựa chạy về phía cổng lớn kinh thành.
Sau khi sắc trời tối sầm, đám người nhếch nhác trước cổng thành càng khiến người ta kinh sợ, bởi vì không thể nhìn được ai là ai, con người luôn sợ hãi những thứ mà mình không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận