Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 357 -

Người Vân gia đi rồi, Vân Sơ vẫn còn đứng trước linh đường, gương mặt trầm tĩnh như nước.
Nguyên thị xấu hổ cúi đầu.
Chuyện đã đến nước này mà nhi tức vẫn tình nguyện ở lại Tạ gia, không rời không bỏ... Còn bà ta, bà ta đã làm gì, bà ta lại hợp mưu với một di nương muốn chiếm đoạt hồi môn của nhi tức.
“Phu nhân...” Thính Vũ nắm chặt vạt áo, cúi đầu mở miệng: “Thiếp thân chỉ là quá sợ hãi, sợ phu nhân rời khỏi Tạ gia, sợ Doãn ca nhi không có ai để dựa vào, phu nhân, thiếp thân biết sai rồi...”
Nàng ta thật sự không ngờ có Vân gia ra mặt mà phu nhân vẫn không thuận thế hòa ly, vẫn lựa chọn ở lại Tạ gia.
Nhưng nếu phu nhân ở lại thì phu nhân vẫn chưởng gia, ý của phu nhân là muốn về Ký Châu.
Đã quen kinh thành phồn hoa, sao nàng ta có thể chấp nhận cho Doãn ca nhi trưởng thành ở nơi rách nát như Ký Châu...
Trong lòng nàng ta có rất nhiều ý nghĩ nhưng lại không dám lên tiếng nữa.
“Đều là ngươi ở giữa châm ngòi!” Nguyên thị lạnh lùng nhìn về phía Thính Vũ: “Tuy Tạ gia đã ra nông nỗi này nhưng cũng không đến lượt một di nương như ngươi ức hiếp trên đầu chủ mẫu, ngươi quỳ xuống cho ta, quỳ trước linh đường của Cảnh Ngọc cho ta!”
Thính Vũ biết chuyện hôm nay đều do nàng ta mà ra, nàng ta thành thật quỳ gối trên đệm hương bồ.
Vân Sơ thờ ơ, nàng đã sớm nhìn thấu Thính Vũ, một người ích kỷ như vậy sao có thể cam tâm sống bình đạm?
Mà Nguyên thị rời khỏi Ký Châu, vất vả lắm mới tới được kinh thành, bây giờ lại phải về Ký Châu, e là trong lòng cũng không cam tâm.
Hai người này không cam lòng, chắc chắn sẽ sinh sự.
Nàng sai Đa Hỉ đến nhà lao hỏi thăm tình huống của Tạ Thế An.
Người này chính là người Tạ gia khiến nàng kiêng kị nhất, đời trước Vân gia rơi vào hoàn cảnh kia, tất cả đều do Tạ Thế An một tay thúc đẩy.
Tuy Tạ Thế An đã bị giam vào nhà lao nhưng nàng vẫn cảm thấy không an tâm.
Đa Hỉ nhanh chóng mang tin trở về: “Ngục tốt nói Hình bộ viết thư nhận tội đưa cho đại thiếu gia, nhưng đại thiếu gia không chịu ký tên, ngày nào cũng bị nghiêm hình bức cung, mặt đại thiếu gia đã kín vết thương, nghe nói còn mù một mắt... Nếu cứ thế này, đại thiếu gia không phải bị tra tấn chết thì cũng là không chịu nổi khổ hình ký tên nhận tội rồi bị chém chết...”
Vân Sơ phất tay cho Đa Hỉ lui xuống.
Nàng bước lên thắp cho Tạ Cảnh Ngọc ba nén nhang.
Nàng chậm rãi mở miệng nói: “Nghe không, trưởng tử kiêu hãnh nhất của ngươi, Tạ Thế An, hẳn sẽ không sống nổi...”
Tạ Cảnh Ngọc đã chết, Tạ Thế An cũng sắp, Tạ gia cũng không thể gây ra sóng gió gì nữa
Vân Sơ mím môi.
Không có sự thỏa mãn sau khi trả thù, chỉ cảm thấy bi thương không nói thành lời.
Đời trước sống với nhau nhiều năm như vậy, dây dưa hai đời người, nói mất là mất, cứ như một cơn gió cuốn bay tất cả...
Trong nháy mắt mất đi một mục tiêu, bỗng dưng có chút mờ mịt.
Nhưng cũng chỉ mông lung trong giây lát, nàng biết ngoài Tạ gia thì còn có nhiều chuyện khác quan trọng hơn.
Tạ Cảnh Ngọc nằm ở linh đường Tạ gia bảy ngày, bảy ngày nay ngoài người Vân gia tới cửa muốn hòa ly thì không có ai tới phúng viếng, khiến bao nhiêu người chế giễu.
Khâm liệm xong, chính thức đưa tang.
Lúc Tạ lão thái thái qua đời, Tạ gia đã mua một mảnh đất, Tạ Cảnh Ngọc được chôn bên cạnh lão thái thái.
Quan tài được đặt xuống, chậm rãi đắp đất lên, Giang di nương cùng Thính Vũ đỡ Nguyên thị, ba nữ nhân ôm nhau khóc rống không thôi.
Khóc đủ rồi mới dọn đường về phủ.
Vừa đến cửa, Vân Sơ đã thấy Trình Tự đứng chờ cạnh cửa hông Tạ gia, vừa thấy nàng xuống xe ngựa, hắn lập tức bước lên cung kính nói: “Tạ phu nhân, về án tử của Tuyên Võ hầu, Vương gia có mấy lời muốn hỏi Tạ phu nhân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận