Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 137 -

Vân Sơ ngồi ở thiên thính một lúc thì đã thấy một bóng dáng chậm rãi đi tới, nàng đứng lên hành lễ: “Hầu gia.”
Nàng thoáng nhìn ra phía sau nhưng lại không thấy Tạ Cảnh Ngọc.
“Có phải Tạ phu nhân đang đợi Tạ đại nhân không?” Tần Minh Hằng ngồi xuống: “Vậy ta phải nói một tiếng xin lỗi, Tạ đại nhân đã sớm rời đi rồi.”
Vân Sơ nhíu mày.
Nếu Tạ Cảnh Ngọc đã đi từ sớm thì tại sao gia đinh của hầu phủ lại bảo nàng chờ ở nơi này?
Nàng quay đầu mới phát hiện đám nha hoàn bà tử ở cửa thiên thính khi nãy đều đã lui xuống hết.
Tần Minh Hằng nhìn Thính Sương đang đứng phía sau nàng: “Ngươi lui xuống đi.”
Thính Sương đứng yên không nhúc nhích.
Vân Sơ nhàn nhạt mở miệng: “Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng không hợp với lễ pháp, đây là nha hoàn tâm phúc của thần phụ, hầu gia có gì cứ nói.”
Tần Minh Hằng giương mắt nhìn nàng: “Tạ Cảnh Ngọc để Tạ phu nhân ở lại hầu phủ một mình, Tạ phu nhân còn thủ thân như ngọc vì hắn ta, ngươi không thấy buồn cười sao?”
“Hầu gia đơn độc gặp mặt nữ nhân có chồng cũng khiến thần phụ cảm thấy buồn cười.” Vân Sơ nhướng mắt: “Người ngoài đều nói Tuyên Võ hầu đối với hầu phu nhân ý nặng tình thâm, thật là thế sao?”
Một nam nhân yêu thương thê tử căn bản sẽ không lừa một phụ nhân đã có chồng như nàng tới đây.
Cho dù có chuyện rất quan trọng thì cũng nên sai nha hoàn hoặc bà tử truyền lời, hoặc là tìm một nơi công khai để nói chuyện.
Nếu bị Lạc thị nhìn thấy bọn họ ở đây, Tuyên Võ hầu có lẽ sẽ an toàn cho qua chuyện này nhưng thanh danh của Vân Sơ nàng sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Nghĩ đến đây, Vân Sơ xoay người muốn rời đi.
Nàng cung kính với Tuyên Võ hầu chỉ vì nàng là gia quyến của quan viên Ngũ phẩm.
Nàng dứt khoát rời đi là vì nàng chính là đích trưởng nữ Vân gia.
Từ trước đến nay nàng vẫn luôn không muốn mượn uy thế Vân gia, bây giờ nghĩ lại, nàng vốn là người Vân gia, có chỗ dựa sao lại không dựa, việc gì phải để bản thân chịu ấm ức.
Nàng vừa bước được phân nửa thì đã nghe thấy âm thanh tức giận của Tần Minh Hằng: “Đứng lại.”
Vân Sơ khựng lại một chút rồi tiếp tục bước ra ngoài.
“Tạ phu nhân, lần trước ngươi an táng hai hài tử chết yểu của mình, ngươi xác định hai bộ hài cốt kia là hài tử của ngươi sao?”
Vân Sơ cắn chặt môi.
Nam nhân này lại nắm được điểm yếu để uy hiếp nàng.
Nàng có thể xác định Tuyên Võ hầu đã theo dõi nàng từ lâu, rốt cuộc hắn ta muốn cái gì?
Nàng hít sâu một hơi, xoay người, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc hầu gia muốn cái gì, xin mời nói rõ.”
“Thân phận Tạ phu nhân này thật không xứng với ngươi, ngươi thông minh như vậy, sao lại không nghĩ ra vì sao Tạ Cảnh Ngọc ném ngươi ở đây rồi rời đi?” Tần Minh Hằng tới gần nàng: “Hắn ta đã không sợ ném ngươi lại hầu phủ đội nón xanh cho hắn ta, sao ngươi phải sợ ở chung một phòng với ta?”
Vân Sơ lui về phía sau một bước, tránh né sự gần gũi của hắn ta.
Nàng chỉ cảm thấy người này nói đông nói tây, không có một câu nào nói vào trọng điểm, nhưng mỗi một câu đều đánh vào tâm lý của nàng.
Nàng cứ như đã hiểu được nhưng nếu nghĩ kỹ thì lại cảm thấy rất mơ hồ.
“Vân Sơ.”
Tần Minh Hằng gọi thẳng tên nàng.
Vân Sơ nhíu chặt mày, lòng sinh phản cảm, lại tiếp tục lui về phía sau.
Rõ ràng là nên đi rồi nhưng nàng lại không thể nhấc chân, nàng cảm thấy hình như Tuyên Võ hầu còn biết một ít chuyện của nàng, là những chuyện rất quan trọng.
“Hòa ly đi, Tạ Cảnh Ngọc không xứng.” Tần Minh Hằng một tay đỡ khung cửa sau lưng Vân Sơ, một tay chống lên vách tường, vây nàng trong một không gian nho nhỏ.
Thính Sương sợ tới không biết nói gì, vội vàng bước qua muốn che chở Vân Sơ.
Tần Minh Hằng duỗi tay đẩy Thính Sương ra ngoài.
Hắn ta cúi người, kề sát vào tai Vân Sơ: “Nếu nàng hòa ly thì ta cũng sẽ hòa ly, ta sẽ cưới nàng...”
“Chát!”
Một cái tát vang dội đáp lên mặt Tần Minh Hằng.
Đây là lần thứ hai Vân Sơ tát người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận