Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 569 -

Sắc mặt Thái Tử Phi vô cùng khó coi.
Nàng ấy lạnh lùng nhìn Phương Tâm Nghiên nói: “Hiện giờ ngươi là trắc phi của Thái Tử, mỗi lời nói hành động của ngươi đều đại diện cho Đông Cung, ngươi khiến Bình Tây Vương phi khó xử là muốn khiến quan hệ giữa Thái Tử cùng Bình Tây Vương trở nên khập khiễng sao?”
“Rõ ràng là Vân Sơ khiến thiếp thân mất mặt.” Phương Tâm Nghiên cắn môi dưới: “Nàng ta ỷ vào Vân gia nên mới khiến Bình Tây Vương đối xử với nàng ta như vậy, nàng ta có gì đắc ý chứ...”
“Ngươi!” Thái Tử Phi hít sâu một hơi: “Xem ra trong lòng ngươi vẫn còn nhớ thương Bình Tây Vương, Phương trắc phi, Thái Tử tính cách đôn hậu nhưng không phải chuyện gì cũng có thể chịu đựng, ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Thái Tử Phi phất tay áo rời đi.
Phương Tâm Nghiên sờ bụng mình, đúng vậy, nàng ta bây giờ đã là trắc phi của Thái Tử, có huyết mạch của Thái Tử, nàng ta còn nghĩ tới Bình Tây Vương làm gì.
Nàng ta và Bình Tây Vương chung quy đã ở hai phía đối lập, nàng ta sinh hài tử cho nam nhân khác, mà hắn cũng đã cưới nữ nhân khác, không còn cơ hội nữa...
Hỉ yến cũng sắp kết thúc, hoàng hôn chậm rãi buông xuống.
Theo quy củ thì khách khứa có thể đi nháo động phòng, những người này phần lớn là người của tông thất, còn có một số thủ hạ của Sở Dực.
“Tam đệ, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.” Thái Tử ôm bả vai Sở Dực: “Đệ sống hai mươi sáu năm mới có một khắc đêm xuân này, chúng ta đi xem náo nhiệt nào.”
Sở Dực gạt tay Thái Tử xuống dưới: “Hoàng huynh, đây là đêm xuân của ta, mọi người không cần xem náo nhiệt.”
“Nháo động phòng chính là nháo.” Cung Hi Vương mở quạt: “Càng nháo càng tốt.”
Sở Dực nhướng mắt, men rượu khiến ánh mắt của hắn trở nên mơ hồ: “Nghe nói Phương trắc phi mới mang thai, thân thể không khoẻ, Thái Tử hoàng huynh nên trở về bầu bạn thì hơn.”
Thái Tử vỗ đầu: “Xem này, sao ta lại quên mất chuyện này rồi, tam đệ, ta về cung trước.”
Sở Dực nhìn Cung Hi Vương, mở miệng nói: “Nhị hoàng huynh vừa được giải lệnh cấm túc, ở bên ngoài lâu sợ là không ổn.”
Cung Hi Vương khép quạt giấy, cười to nói: “Nhìn không ra một người lạnh lùng như tam đệ lại đau lòng tân nương như thế, Vân gia không nhìn lầm người, vậy vi huynh đi trước.”
Thái Tử và Cung Hi Vương vừa rời đi thì đám tông thất kia cũng biết bản thân ở lại cũng chẳng làm được gì nên cũng lục tục giải tán.
Khách khứa tan hết, vương phủ to lớn trở nên an tĩnh, chỉ còn âm thanh hạ nhân dọn dẹp quét tước, đèn lòng đó treo dưới mái hiên, gió thổi lung lanh, phát ra ánh sáng ấm áp.
Sở Dực đi tới cửa tân phòng.
Hắn vô cớ khẩn trương, hít sâu một hơi rồi mới đưa tay đẩy cửa.
Lúc này, một ma ma từ bên sườn đi tới, đưa một chiếc khăn trắng tới trước mặt hắn.
Màu trắng kia dưới ánh đèn lồng màu đỏ càng trở nên trắng bạch như tuyết, có chút chói mắt.
Hắn nhíu mày: “Đây là?”
“Hồi Vương gia, đây là nguyên khăn tân hôn.” Nhĩ ma ma cúi đầu nói: “Vào đêm tân hôn, đặt khăn trên giường, sáng mai lão nô sẽ đến thu.”
Sở Dực vừa nghe đã hiểu, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Nhĩ ma ma sửng sốt: “Vương gia, đây là quy củ, sáng sớm mai còn phải mang nguyên khăn tới Nội Vụ Phủ...”
“Quy củ?” Sở Dực cười: “Nhĩ ma ma biết rõ vương phi gả lần hai, lại lấy quy củ tới nói chuyện với bổn vương, từ khi nào mà vương phủ này lại do Nhĩ ma ma định đoạt?”
Mặt Nhĩ ma ma đột nhiên trắng bệch.
Bà ta là nhũ mẫu của Sở Dực, ngày đầu tiên Sở Dực sinh ra, là bà ta ôm hắn vào ngực cho bú, nhũ mẫu xem như nửa mẫu thân, mấy năm nay Sở Dực vô cùng tôn kính bà ta.
Bởi vì hậu viện vương phủ không có nữ chủ nhân nên việc vặt ở đó đều do bà ta xử lý, dù bà ta sắp xếp thế nào thì Vương gia cũng chưa từng nói một lời, hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Vương gia dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy nói chuyện với bà ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận