Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 373 -

Ánh nắng ban mai sáng chói, Vân Sơ đã thức dậy từ rất sớm.
Từ sau khi Tạ gia suy sụp, chuyện thỉnh an mỗi sáng đã tự động xóa bỏ, nàng dương dương tự đắc dùng bữa sáng, sau đó chuẩn bị đến Vân gia.
Đang đứng đứng dậy thì lại nghe có tiếng hành lễ vọng tới: “Đại thiếu gia.”
Nàng nhướng mắt nhìn, thấy Tạ Thế An đang từ ngoài cửa đi vào.
Hắn ta đã tẩy rửa một thân chật vật ngày hôm qua, mặc cẩm y lúc trước, tóc vấn lên, lưng thẳng tắp, nếu không phải mắt phải đang băng một thước vải thì hắn ta trông chẳng khác gì Tạ gia đại thiếu gia của ngày xưa.
“Tuy Tạ gia không còn như trước nhưng lễ không thể bỏ.” Hắn ta chắp tay với Vân Sơ: “Nhi tử thỉnh an mẫu thân.”
Vân Sơ lại ngồi xuống, tùy tiện hỏi: “Sao không tĩnh dưỡng thêm, ăn mặc thế này là muốn ra cửa sao?”
Tạ Thế An gật đầu: “Phụ thân chết sớm, con trở thành trụ cột trong nhà, Tạ gia bây giờ... Con muốn kiếm một ít bạc, vượt qua khốn cảnh trước mắt rồi tính tiếp.”
Hạ nhân Tạ gia đều đã rời đi, bên cạnh tổ mẫu chỉ còn lại một nha hoàn, bên cạnh hắn ta cũng chỉ còn một gã hầu, viện tử của các di nương thì chẳng còn một hạ nhân nào cả.
Sở dĩ mẫu thân vẫn sống cuộc sống như trước đây chỉ vì mẫu thân là người Vân gia, sao Vân gia có thể trơ mắt nhìn mẫu thân chịu khổ?
Nếu muốn Vân gia giúp đỡ Tạ gia thì phải người Vân gia nhìn thấy nỗ lực và sự trả giá của hắn ta, hắn ta phải tự đứng dậy thì Vân gia mới có thể dìu dắt hắn ta, không phải sao?
Vân Sơ còn tưởng hắn ta muốn đi gặp Cung Hi Vương, không ngờ là lại muốn đi kiếm bạc.
Mới rời khỏi đại lao đã bắt đầu bôn ba vì Tạ gia... nếu nàng không phải là người đã sống qua một đời thì Tạ Thế An chắc chắn sẽ là một người thành công.
Nàng cắn chặt môi, vì báo thù cho hai đứa nhỏ nên nàng mới đích thân giết Tạ Cảnh Ngọc, nhưng thực tế hai đứa nhỏ của nàng lại chưa chết.
Hài tử còn sống khiến trái tim của nàng cũng mềm mại hơn.
Tạ Cảnh Ngọc đã chết, Tạ Thế An bị mù, Tạ gia đã thành ra như vậy.
Nàng vẫn sẽ tiếp tục ra tay sao...
Nghĩ đến đây, Vân Sơ tự cười giễu.
Đời trước cũng vì nàng quá mềm lòng, lúc nào cũng ôm hy vọng tốt đẹp khi nhìn nhận sự việc nên mới rơi vào kết cục cục.
Chỉ cần Tạ Thế An còn có thể trở mình, còn tiếp tục phát triển thì nàng không thể không cảnh giác.
“Con là trưởng tử, quả thật nên gánh vác trách nhiệm.” Vân Sơ mở miệng nói: “Để Đa Hỉ đưa con đến dâng hương dập đầu với phụ thân con trước, chuyện sau này cứ từ từ lên kế hoạch.”
Tạ Thế An gật đầu: “Vâng.”
Đa Hỉ đưa hắn ta rời đi.
Vân Sơ ngồi xe ngựa về Vân gia.
Lúc này là thời điểm tan triều, Vân Trạch cũng vừa từ hoàng cung về tới nhà.
“Đại ca, muội có chuyện quan trọng muốn thương nghị với huynh.” Vân Sơ kéo Vân Trạch tới đình hóng gió, im lặng một hồi rồi mở miệng: “Bốn năm trước, hai hài tử sinh non của muội...”
Nhắc tới hai đứa nhỏ kia, Vân Trạch lại lộ ra vẻ thống khổ..
Ngày dự sinh của Sơ nhi là vào đầu xuân, nhưng lại sinh non hai tháng, đảo lộn kế hoạch của Vân gia.
Khi đó, hắn phụng chỉ đến nơi khác làm việc, nương và thê tử hắn cùng Thái Hậu đến lên chùa tụng kinh, đêm Sơ nhi sinh hài tử, Vân gia không có người nào đến nên mới xảy ra chuyện không thể nào cứu vãn...
“Đại ca, hài tử của muội, còn sống...” Vân Sơ nghẹn ngào: “Một nhi một nữ, đều còn sống.”
Vân Trạch đột nhiên đứng lên: “Sơ nhi, muội nói thật sao?”
“Là thật, bọn nó còn sống, đại ca, huynh cũng từng gặp bọn nó rồi...” Vân Sơ không nhịn được cười rộ lên: “Là Du ca nhi và Trường Sinh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận