Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 412 -

Tần Minh Hằng biến sắc.
Từ khi Vân Sơ biết chuyện đêm tân hôn đó, hắn ta đã nghi ngờ Bình Tây Vương cũng sẽ nhận ra điểm khả nghi, sẽ đích thân tới thẩm vấn hắn ta, khi đó hắn ta có thể dùng chuyện này để mặc cả với Bình Tây Vương, tìm kiếm một con đường sống.
Nhưng Bình Tây Vương lại không hành động theo lẽ thường, cứ muốn chém hắn ta.
Hắn ta bị hai thị vệ lôi đứng dậy.
“Từ từ!” Tần Minh Hằng cắn răng: “Ta có một cọc giao dịch muốn thương lượng với Vương gia, không biết Vương gia có hứng thú không.”
“Ta không giao dịch với người chết.” Sở Dực nắn vuốt ngón tay: “Ta và phụ thân ngươi có chút giao tình, sẽ an táng thi thể của ngươi chung một chỗ.”
Hắn nói xong thì bước ra ngoài.
Tần Minh Hằng cảm nhận được cái chết đang đến gần.
“Chẳng lẽ Vương gia không muốn biết nữ tử đêm hôm đó là ai sao?”
“Chẳng lẽ Vương gia không muốn biết mẫu thân thân sinh của tiểu thế tử cùng quận chúa là ai sao?”
“Ta có thể nói mọi chuyện cho Vương gia, nhưng Vương gia phải giữ mạng cho ta.”
Sở Dực cười: “Tuyên Võ hầu hết lần này tới lần khác nói với ta đó là thị nữ trong phủ của ngươi, cũng đã chết từ lâu, sao, muốn mang người chết ra giao dịch với ta à?”
“Nàng không có chết, nàng vẫn còn sống!” Tần Minh Hằng lớn tiếng nói: “Tiểu thế tử và tiểu quận chúa muốn gặp mẫu thân thân sinh như vậy, Vương gia không muốn thành toàn cho hai đứa nhỏ sao?”
Sở Dực chợt khựng lại.
Nữ tử đêm hôm đó là Vân Sơ sao?
Nhất định là nàng.
Nếu không Vân Sơ sẽ không nói những lời như vậy.
“A!” Gương mặt Sở Dực trở nên lạnh lẽo: “Ta đã biết rõ chuyện đêm hôm đó, ngươi còn muốn bày trò nói dối gạt ta sao?”
Tần Minh Hằng ngẩn ngơ.
Chẳng lẽ Vân Sơ đã nói hết với Sở Dực rồi sao?
Một nữ nhân tâm cơ thâm trầm chỉ biết dùng những thủ đoạn ngầm để trả thù như nàng, sao có thể lộ ra chuyện này chứ?
Biểu cảm của hắn ta đã bị Sở Dực thu hết vào đáy mắt.
Hắn ngày ngày thẩm vấn phạm nhân, sao có thể nhìn không ra biểu cảm như vậy có ý nghĩa gì.
Trong lòng hắn đột nhiên dạt dào cảm xúc...
Thì ra năm năm trước, hắn và Vân Sơ đã...
Bọn họ bỏ lỡ suốt năm năm, mấy ngàn ngày đêm.
Hắn mang theo cảm giác tội lỗi sống năm năm.
Nàng ở Tạ gia chịu dày vò năm năm.
Rõ ràng không cần như vậy...
Hắn thật là tên ngu ngốc nhất trên đời!
Hắn không nhịn được muốn đi gặp nàng ngay!
“Nàng lừa ngươi, căn bản không phải nàng!” Tần Minh Hằng căm hận nói: “Ta không biết vì sao Vân Sơ lại lừa ngươi, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết nữ tử cùng ngươi trải qua một đêm xuân phong năm đó là người khác, ta đã giấu nàng ở một nơi mà ngươi vĩnh viễn không tìm thấy được.”
Gương mặt tuấn lãng của Sở Dực che phủ một tầng âm u.
Nói cách khác, ngoài Tần Minh Hằng thì còn có người khác biết chuyện đêm hôm đó.
Một nam tử như hắn thì không sao, nhưng tuyệt đối không thể để Vân Sơ bị những lời đồn đãi quấy nhiễu sau khi đã trải qua nhiều khổ cực như vậy.
Hắn thu lại cảm xúc, lạnh lùng nói: “Bổn vương cho ngươi sống lâu thêm mấy ngày, thành thật khai ra nàng kia ở đâu?”
Nội tâm Tần Minh Hằng thả lỏng, không ngờ Sở Dực lại tin lời hắn ta.
“Mong Vương gia nói chuyện giữ lời, để ta sống lâu thêm một thời gian.” Tần Minh Hằng gằn từng chữ một: “Nàng kia ở một thôn xóm cách ngoại ô kinh thành ba mươi dặm...”
Đó là đại lễ hắn ta chuẩn bị cho Sở Dực từ năm năm trước.
Nếu thật sự không thoái thác được thì sẽ đưa nàng ta cho Sở Dực, không ngờ hôm nay lại phát huy tác dụng.
Nàng kia là người Tần gia, trung với Tần gia, nếu có thể vào phủ Bình Tây Vương thì chắc chắn sẽ có cơ hội cứu hắn ta ra ngoài.
Sở Dực xoay người rời khỏi địa lao, lạnh lùng ra lệnh cho Trình Tự: “Ngươi đích thân đến một thôn xóm cách ba mươi dặm ngoài thành... Bịt miệng, tức khắc mang về kinh!”
Trình Tự nhận lệnh rời đi.
Sở Dực không rảnh lo cho thân thể đau đớn của mình, cưỡi ngựa phóng nhanh tới Vân gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận