Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 737 -

Trong bóng đêm.
Trong viện chỉ có một cây đuốc, ánh sáng leo lét.
Tạ Nhàn bị hai người kia đưa tới trước mặt một nam nhân chừng bốn năm chục tuổi.
Một đám người bô bô thứ ngôn ngữ mà Tạ Nhàn không hiểu được, sự sợ hãi nhanh chóng bủa vây con bé, toàn thân nó mất khống chế run lên.
“Ta đã hỏi thăm rồi, sáng sớm mai cửa thành sẽ mở một canh giờ.” Nam tử trầm giọng mở miệng: “Đại Tấn bọn chúng có câu gì mà dẫn rắn xuất động, đại khái chính là dẫn dụ chúng ta xuất hiện, mặc dù biết là bẫy rập nhưng chúng ta cũng phải nhân cơ hội này để thoát ra khỏi kinh thành, các ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?”
Một nam tử lớn tiếng nói: “Đánh ngất nó, nhét vào xe ngựa nhiều ngăn rồi mang ra khỏi thành không phải là được rồi sao.”
“A, chỉ có ngươi thông minh thôi sao, người khác đều là kẻ ngốc sao, đám quan binh đó chắc chắn sẽ xét kỹ xe ngựa, ngươi muốn đi tặng đầu người à.”
“Vẫn là nên bắt nó ngoan ngoãn phối hợp, giả trang thành một nhà ba rời kinh thành đi thăm thân nhân.” Nam nhân suy tư nói: “Dán mặt nạ da người cho nó, cải trang thành nam đồng.”
“Bảo nó nghe lời không phải là việc rất đơn giản sao!”
“Chát!”
Tạ Nhàn đang đứng đó, đột nhiên lại bị người ta hung hăng bạt tai.
Người nọ nắm lấy cổ áo con bé, không ngừng tát tay.
Con bé bị đánh đến đầu óc choáng váng, trước mắt chỉ thấy toàn sao là sao.
Nhưng nó vẫn quật cường cắn môi, chịu đựng không khóc thành tiếng.
“Được rồi, đừng vả mặt.” Nam nhân dẫn đầu lên tiếng: “Lỡ mặt bị đánh sưng lên thì người khác sẽ nhìn ra vấn đề ngay, đừng tự rước phiền toái cho mình.”
Người Đại Tấn duy nhất ở đó đi đến trước mặt Tạ Nhàn, cười tủm tỉm nói: “Sáng mai ta đưa ngươi rời khỏi thành, lúc qua cổng thành, dù ai hỏi ngươi thì ngươi cũng phải nói bản thân tên Trần Tân, năm nay sáu tuổi, phải đến Thanh Châu thăm ngoại bà bệnh nặng, đã nhớ kỹ chưa?”
Tạ Nhàn lắc đầu: “Không, ta không phải Trần Tân, ta phải về nhà tìm phụ vương, buông ta ra, ta phải về nhà!”
Nó tuyệt đối không đáp ứng những kẻ này.
Nếu xử lý xong chỗ con bé, những người chắc chắn sẽ phân người đi xử lý Trường Sinh cùng Thế Doãn.
Nó phải kéo dài thời gian, kéo càng lâu thì phụ vương và mẫu thân của Trường Sinh mới có cơ hội tìm đến nơi này.
“Phụ vương ta là Thái Tử, các ngươi bắt ta, phụ vương ta sẽ không buông tha các ngươi!” Tạ Nhàn thất thanh kêu lên: “Thả ta, ta có thể cầu phụ vương giữ mạng cho các ngươi... a!”
Nam nhân bóp cổ con bé.
“Nha đầu thối, dám uy hiếp lão tử, phụ vương ngươi là Thái Tử thì thế nào, không phải nữ nhi của hắn đã bị bọn ta bắt cóc rồi sao!” Nam nhân cười lạnh nắm tóc Tạ Nhàn: “Lão tử hỏi lại ngươi một lần, rốt cuộc có chịu phối hợp hay không!”
Tạ Nhàn giãy giụa kịch liệt: “Không, ta không...”
Nếu những người này đã muốn mang nó đi thì chắc chắn sẽ không giết nó, chỉ cần nó không phối hợp là có thể kéo chân những người này, kéo dài thời gian...
“Người đâu, tới giáo huấn nha đầu này một chút!”
Một bà tử từ trong phòng đi ra, lấy một chiếc hầu bao ở trong áo ra, bên trong đều là châm bạc.
Mụ ta ấn Tạ Nhàn xuống đất, lấy một chiếc châm nhỏ chậm rãi cắm vào da đầu Tạ Nhàn.
Tạ Nhàn sởn tóc gáy, đau đớn kịch liệt khiến con bé không nhịn được kêu thảm thiết, cứ như sắp chết đi tới nơi.
Một cây châm cứ như vậy bị đẩy vào đầu con bé.
“Tiểu quận chúa, nếu ngày mai ngươi không phối hợp thì trong não của ngươi sẽ cắm đầy châm, sau này sẽ biến thành kẻ ngốc, ngươi có nghe lời không?”
“Buông, buông ta ra!” Tạ Nhàn khóc lớn: “Phụ vương sẽ không buông tha các ngươi...”
Bà tử kia lại cầm lấy chiếc châm thứ hai, tìm được huyệt vị, tiếp tục cắm vào...
Đúng lúc này, một tiểu lâu la vội vã đi tới: “Lão đại, không hay rồi, hai hài tử kia đào tẩu, còn giết một người của chúng ta!”
“Cái gì?! Thật là đồ vô dụng, đáng giận!” Nam nhân cầm đầu mắng to một tiếng: “Sắp xếp vài người đuổi theo, chỗ này cũng không ở được nữa, đánh ngất nó, mau, đổi chỗ khác!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận