Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 584 -

Tiểu tử Du ca nhi này quá mức phiền phức, tối nào ôm nó sang chỗ khác nó cũng giật mình tỉnh giấc, mấy ngày nay bốn người phải ngủ chung một cái giường, quả là vướng bận.
Vân Sơ thở dài.
Nàng cảm thấy sinh hoạt hằng ngày của Du ca nhi quá mệt mỏi.
Trời còn chưa sáng đã dậy học võ, sau đó đến Quốc Tử Giám đọc sách, sau khi trở về còn có phu tử giảng bài, chỉ có lúc đi ngủ mới được tới chỗ nàng vui chơi thư giãn, bây giờ niềm vui này cũng bị tước đoạt.
Nhưng nàng cũng biết Du ca nhi là thế tử của vương phủ, gánh nặng phải mang không giống Trường Sinh, nàng không thể quá cưng chiều.
Nàng đang muốn mở miệng nói chuyện thì ở ngoài cửa có hai người đang đi vào.
Một người là Thính Tuyết đang dùng thân mình ngăn cản Đinh Đông, Đinh Đông lại làm như không nhìn thấy Thính Tuyết, ung dung bưng trà đi đến.
“Vương gia.” Đinh Đông cúi đầu đi đến bên cạnh Sở Dực, buông chung trà nói: “Nô tỳ còn nhớ Vương gia thích uống trà cổ pha bằng nước sôi...”
Nàng ta còn chưa nói xong thì Sở Dực đã lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi là người trong viện của Vương phi? Vì sao bổn vương chưa từng gặp ngươi?”
Đinh Đông khó mà tin được: “Vương gia không quen biết nô tỳ sao, hai năm trước nô tỳ đã hầu hạ ở thư phòng của Vương gia, ngày ngày giúp Vương gia mài mực thêm hương.”
Vân Sơ ở một bên nhẹ giọng nói: “Nàng ta là nữ nhi của Nhĩ ma ma, tên Đinh Đông, hôm nay là ngày đầu tiên nàng ta đến đây.”
“Đúng vậy, từ bây giờ nô tỳ sẽ hầu hạ trong viện của Vương phi.” Đinh Đông đè nén sự tủi thân: “Mời Vương gia uống trà.”
Thật ra nàng ta cũng không muốn đến viện của Vương phi mà chỉ muốn ở lại thư phòng mài mực, nhưng nương nàng ta nói từ khi Vương gia thành thân đã không còn tới thư phòng nữa, ngày ngày nếu không ra ngoài làm việc thì sẽ chạy tới chỗ của Vương phi... Nàng ta chỉ có thể nhượng bộ chạy tới đây.
“Nô tỳ cả gan nói một câu.” Thính Tuyết cúi đầu mở miệng: “Đinh Đông là nha đầu của trà gian, chiếu theo quy củ, không được Vương phi cho phép thì không được tiến vào nội thất.”
Dù bị cáo trạng nhưng Đinh Đông cũng không nóng nảy, chỉ cong môi cười khinh miệt.
Nàng ta quá hiểu Vương gia, Vương gia ghét nhất là hạ nhân cáo trạng những việc nhỏ như hạt mè, ai mở miệng trước thì đó chính là kẻ xui xẻo.
Nha đầu Thính Tuyết này thật là phiền toái.
Nhưng nàng ta lại nghe Sở Dực nói: “Nếu đã không biết quy củ như vậy thì quay về học quy củ thêm mấy tháng rồi hẵng tới chỗ Vương phi hầu hạ.”
Thân thể Đinh Đông run lên.
Nàng ta là nữ nhi của Nhĩ ma ma, tại sao, tại sao Vương gia không giữ mặt mũi cho nàng ta.
Nàng ta cắn môi nói: “Trước khi nô tỳ từng hầu hạ Vương gia, nghĩ Vương gia hẳn đã quen được nô tỳ hầu hạ nên mới nhất thời quên mất quy củ...”
“Đi ra ngoài.” Sắc mặt Sở Dực trầm xuống: “Trước khi học được quy củ thì bổn vương không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Vành mắt Đinh Đông đỏ lên, muốn xoay người chạy đi nhưng vẫn nhịn xuống hành lễ: “Vương gia, Vương phi, nô tỳ lui trước.”
Thính Tuyết cúi đầu: “Nô tỳ đi xem bữa tối thế nào rồi.”
Trong phòng chỉ còn lại Vân Sơ và Sở Dực.
Sở Dực nhìn nữ tử trước mặt, mở miệng nói: “Sơ nhi, Nhĩ ma ma là nhũ mẫu của ta nhưng cũng chỉ là nhũ mẫu mà thôi, ta sẽ cho bà ta tôn vinh đáng có nhưng nàng mới là nữ chủ nhân của vương phủ, người nàng không muốn tiếp nhận thì không cần phải tiếp nhận.”
Vân Sơ mím môi nói: “Ta chỉ nghĩ bên cạnh chàng rồi cũng sẽ có thị thiếp, Đinh Đông là nữ nhi của Nhĩ ma ma, trước kia cũng từng hầu hạ chàng, có lẽ...”
Sở Dực nở nụ cười ôm lấy Vân Sơ.
Hắn gác cằm lên vai Vân Sơ, nhẹ giọng nói: “Sơ nhi, thật ra ngay từ đầu ta đã luôn bất an, ta sợ nàng lựa chọn gả cho ta chỉ là vì hài tử... Nhưng bây giờ nghe được mấy lời này của nàng, ta đã biết trong lòng nàng cũng có ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận