Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 130 -

“Đều qua cả rồi.” Vân Sơ kéo hai đứa nhỏ vào ngực: “Trước kia khổ như vậy, sau này chắc chắn sẽ càng ngọt ngào.”
“Đúng vậy đúng vậy!” Sở Hoằng Du ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh: “Bọn con gặp được mẫu thân, ngài nhất định sẽ yêu thương bọn con giống mẫu thân thân sinh đúng không?”
Vân Sơ kiên định gật đầu.
Sở Trường Sinh giãy khỏi ngực nàng, cầm lấy bút vẽ, bắt đầu vẽ ngũ quan cho nữ tử kia, từng nét bút, cực kỳ nghiêm túc.
Lúc vẽ, tiểu cô nương còn thường xuyên quan sát Vân Sơ, đến lúc vẽ xong, Sở Hoằng Du không nhịn được hô lên: “Oa, Trường Sinh, muội vẽ giống mẫu thân y như đúc.”
Vân Sơ nhìn nhìn, không phải là vậy sao, ngũ quan hình dáng, từng ánh mắt từng nụ cười, cho dù người không quen nàng mà nhìn thấy thì cũng biết đo là nàng.
Nàng đang muốn cầm bức tranh lên thưởng thức thì tiểu cô nương lại không cho, tiếp tục cầm bút lông vẽ tranh.
Dưới ba nét bút, một nam nhân thân hình cao lớn hiện ra bên cạnh nàng, lại thêm vài nét bút, gương mặt của nam nhân hiện ra, Vân Sơ vừa nhìn đã biết đây chính là Bình Tây Vương Sở Dực.
“Trường Sinh, sao muội lại vẽ phụ vương rồi.” Gương mặt nhỏ của Sở Hoằng Du nhăn thành khổ qua: “Ta ghét phụ vương nhất, cả đời ngài ấy không trở lại thì tốt rồi.”
Vân Sơ che miệng nó: “Nói bậy, nếu phụ vương con cả đời không về được thì chính là đã chết trên tay sơn phỉ, cũng có nghĩa là vô số bá tánh sẽ gặp tai ương, con và Trường Sinh cũng không còn có phụ vương che chở.”
Trong lúc nàng và Sở Hoằng Du nói chuyện, tiểu cô nương đã vẽ xong thân hình hoàn chỉnh của nam nhân.
Nam nhân phấn chấn oai hùng.
Nữ nhân yểu điệu ôn nhu.
Nam hài thần thái sáng láng.
Nữ hài phấn điêu ngọc trác.
Bốn người trên trang giấy sinh động như thật, cứ như là một gia đình hoàn chỉnh.
Lúc ba người một lớn hai nhỏ đang thưởng thức bức tranh thì âm thanh của Thính Sương lại vang lên: “Phu nhân, lúc nãy gia đinh ra ngoài nghe ngóng tin tức, nói Bình Tây Vương đã quay lại, cũng đã về tới phủ Bình Tây Vương.”
Nàng ấy vừa dứt lời thì Thính Phong cũng từ ngoại viện chạy về báo: “Phu nhân, A Mao nói Bình Tây Vương phát hiện tiểu thế tử và tiểu quận chúa không có trong phủ, đang đưa người đi lùng sục khắp kinh thành.”
Vân Sơ giật mình ngồi ngay ngắn.
Nếu như bị Bình Tây Vương phát hiện hai đứa nhỏ ở chỗ của nàng thì nàng có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Nàng vội nói: “Du ca nhi, Trường Sinh, hai đứa mau thay y phục, ta bảo Thu Đồng đưa các con ra ngoài, Thính Phong, ngươi bảo A Mao đên cửa hông phía nam Tạ phủ tiếp ứng.”
Sở Hoằng Du sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, phụ vương mà nổi giận thì nó sẽ xong đời, người hầu hạ bên cạnh cũng xong đời.
Lúc này còn liên lụy cả Trường Sinh.
Nó nhanh chóng nhảy xuống giường, chỉnh trang y phục rồi cùng Sở Trường Sinh đi theo Thu Đồng.
Vân Sơ cùng Thính Sương ở phía trước, đang muốn ra sân thì đã nghe tiếng bà tử thỉnh an từ ngoài cửa vọng vào: “Bái kiến Vũ di nương, bái kiến tam thiếu gia.”
Ngay sau đó, Thính Vũ cùng Tạ Thế Doãn đi vào Sanh Cư.
Thu Đồng cùng Thính Sương đứng sát lại, yên lặng che chắn hai hài tử phía sau.
“Mới nghe nói phu nhân đau đầu, thiếp thân bèn đến đây đưa canh.” Thính Vũ đang bưng một cái khay: “Phu nhân không thoải mái, sao lại không nghỉ ngơi, nếu có chuyện gì thì cứ bảo thiếp thân đi làm.”
“Cũng có vài chuyện cần hỏi ngươi thật.” Vân Sơ mở miệng: “Ngươi mau theo ta vào trong.”
Thính Vũ vui vẻ trong lòng, phu nhân vắng vẻ nàng ta lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu cho nàng ta cơ hội, nàng ta lập tức nắm tay Tạ Thế Doãn, vui vẻ theo Vân Sơ vào trong.
Thu Đồng cùng Thính Sương chậm rãi nghiêng người, chờ Thính Vũ và Tạ Thế Doãn đi vào, hai người bọn họ lập tức bế hai đứa nhỏ rời khỏi Sanh Cư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận