Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 300 -

“Đã nói đến nước này mà Tạ đại nhân còn giả ngu trước mặt bổn vương sao.” Sở Dực cười: “Hạ di nương vốn mang họ gì, không biết bổn vương nghĩ có đúng không?”
Tạ Cảnh Ngọc chỉ cảm thấy cổ họng dâng lên vị tanh ngọt, kịch liệt ho khan, hắn ta dùng tay che miệng, cảm giác lòng bàn ấm áp, thoáng nhìn xuống, thì ra hắn ta đã ho ra một ngụm máu đen.
Rõ ràng sáng nay thân thể đã khá hơn nhiều, hiện tại lại cảm thấy toàn thân không một chút sức lực, hận không thể ngất xỉu tại đây.
Nhưng hắn ta biết bản thân không thể ngất.
“Vương, Vương gia!” Tạ Cảnh Ngọc gắng gượng: “Hạ quan, hạ quan...”
Hắn ta rất muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì.
Nếu Bình Tây Vương đã tìm tới cửa thì chứng tỏ đã thu được đầy đủ chứng cứ, dù hắn ta có giải thích gì thì cũng vô dụng.
Từ từ!
Hắn ta đột nhiên sáng mắt.
Bình Tây Vương thừa dịp Tạ gia làm hỉ sự đến nói chuyện này chứ không phải báo quan phủ đến đây tra xét, vậy chứng tỏ chuyện này vẫn còn đường cứu vãn.
Hắn ta như thấy được hy vọng, lập tức mở miệng: “Vương gia có gì sai bảo, chỉ cần mở miệng, hạ quan nguyện máu chảy đầu rơi!”
Sở Dực nắn vuốt ngón tay cái, im lặng một hồi lâu mới mở miệng: “Tạ đại nhân giữ hiếu cũng được một thời gian, chắc lão thái thái cũng cảm nhận được hiếu tâm của Tạ đại nhân, bổn vương có một số việc cần Tạ đại nhân đi làm, Tạ đại nhân chuẩn bị đi.”
Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên sửng sốt.
Từ xưa đến nay đều chú trọng trăm việc thiện chữ hiếu làm đầu, cha nương qua đời giữ đạo hiếu ba năm, tổ tông qua đời giữ đạo hiếu một năm, xưng là “để tang”.
Quan viên trong hiếu kỳ không thể thượng triều, rất có thể vì chuyện này mà chậm trễ tiền đồ, hắn ta vẫn luôn lo lắng sau một năm giữ đạo hiếu, triều đình sẽ không còn vị trí cho hắn ta nữa.
Không ngờ Bình Tây Vương lại muốn hắn ta xả tang.
Bình Tây Vương là hoàng tử, cho hắn xả tang kết thúc hiếu kỳ trước hạn, xưng là “đoạt tình”, chỉ có người quyền cao chức trọng, quan viên được Hoàng Thượng tín nhiệm mới có đãi ngộ này, hắn ta có tài đức gì...
Nhưng Bình Tây Vương đã bắt chẹt nhược điểm của Tạ gia, muốn hắn ta bán mạng nên cho hắn ta kết thúc hiếu kỳ sớm cũng là để bồi dưỡng tâm phúc nhỉ.
Tạ Cảnh Ngọc hắn tốt xấu cũng là Trạng Nguyên lang năm đó, đầy bụng tài hoa, chỉ là vẫn luôn không được trọng dụng thôi.
Hiện giờ triều đình đã âm thầm phân ra ba đảng phái, Thái Tử đảng cực thịnh thì có làm sao, hắn ta theo Bình Tây Vương, chắc chắn sẽ trợ giúp Bình Tây Vương ngồi lên vị trí kia.
“Vi thần nguyện cống hiến cho Vương gia, đến chết cũng theo!”
Sở Dực gật đầu, trong mắt hiện ra một tia trào phúng.
Hắn sẽ cho Tạ Cảnh Ngọc một vị trí béo bở, một công việc béo bở trong Hộ bộ, chính là người phải tiếp xúc với bạc, mỗi ngày đều có ít nhất mấy trăm ngàn lượng bạc trắng qua tay...
Hắn cũng không tin Tạ Cảnh Ngọc có thể chịu được dụ hoặc lớn như vậy.
Vân gia từ trên xuống dưới đều cương trực công chính, nếu biết nữ tế dính tới bạc của triều đình thì sẽ càng rõ hai bên không phải người chung chí hưởng, sẽ càng nhanh chóng để Vân Sơ hòa ly với Tạ Cảnh Ngọc...
Sở Dực đang muốn mở miệng nói tới việc của Tạ Thế Duy thì Trình Tự vội vàng đi tới, thì thầm vào tai hắn: “Vương gia, người Vân gia đã tìm được ngõ Lê Hoa.”
Ngõ Lê Hoa chính là nơi ở tạm thời của Tạ Thế Duy.
Người của hắn làm việc cực kỳ lưu loát, người Vân gia có thể tìm được ngõ Lê Hoa nhanh như vậy, chỉ có nói là Vân gia vẫn luôn phái người theo dõi Tạ Thế Duy.
Sau khi Tạ Thế Duy đào tẩu khỏi Tạ gia đã phải đi ở gầm cầu, ăn đồ ăn thừa, nếu người Vân gia vẫn luôn theo dõi thì tại sao lại không vươn tay giúp đỡ, như vậy chứng tỏ cái gì?
Chứng minh Vân gia đã không còn xem Tạ gia là thông gia.
Sở Dực nhẹ nhàng cười: “Thả Tạ Thế Duy.”
Hắn muốn xem rốt cuộc Vân gia đang mưu tính cái gì, hắn không ngại trợ giúp một tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận