Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 259 -

Dâng hương xong, Lâm thị quay đầu nhìn.
“Ông thông gia.” Bà ấy bình thản mở miệng: “Dọc đường ta tới Tạ gia, nghe người ta nói là lão thái thái chết thảm, không biết là thật hay là giả?”
“Dân chúng đầu đường hồ ngôn loạn ngữ!” Tạ Trung Thành phẫn nộ quát: “Gia mẫu bệnh nguy kịch, tuổi lớn không chịu đựng nổi nên mới qua đời.”
“Đúng vậy không?” Lâm thị cười lạnh: “Ông thông gia cho rằng nói như vậy thì dân chúng sẽ không chỉ trỏ Tạ gia sao, cho là Ngự Sử Đài không biết được thực hư thì Tạ gia sẽ không bị ảnh hưởng sao?”
Tạ Trung Thành siết chặt nắm tay.
Ông ta không ngờ chỉ một người Tạ gia chết mà lại khiến cả kinh thành huyên náo.
Nói đến cùng vẫn là vì Tạ gia cưới nữ nhi Vân gia, Vân gia bị người ta để ý nên cũng khiến Tạ gia bị người ta bàn tán.
“Tạ gia ngươi ra sao ta không quan tâm.” Lâm thị lạnh lùng nói: “Lúc trước Tạ Thế Duy đả thương thế tử Tuyên Võ hầu, ta chỉ cho là trẻ nhỏ đùa giỡn, nhưng ai ngờ nó lại ra tay giết chết tằng tổ mẫu thân sinh của mình! Có thể ra tay hạ sát trưởng bối cùng huyết thống, vậy với một đích mẫu không cùng máu mủ thì sao? Có thể giết chết tằng tổ mẫu thì cũng có thể giết chết đích mẫu! Vân gia ta tuyệt đối không thể để nữ nhi sống chung một mái nhà với hung thủ giết người!”
“Bà thông gia, ngài lo lắng nhiều rồi!” Nguyên thị vội vàng đi tới nói: “Duy ca nhi trước nay vẫn tôn kính Sơ nhi, sao có thể giết...”
“A, ở Tạ gia mấy người, còn có chuyện gì là không thể!” Lâm thị giữ chặt tay Vân Sơ: “Sơ nhi, nương đưa con về nhà!”
Cái đức hạnh này của Tạ Thế Duy chắc chắn là từ gốc rễ Tạ gia mà gia, một đám người Tạ gia đều là thứ đê tiện, bà ấy thật nghi ngờ chuyện Sơ nhi sinh non mấy năm trước có liên quan tới Tạ gia!
Bây giờ bà ấy vô cùng hối hận, tại sao lúc trước lại bị thân phận Trạng Nguyên của Tạ Cảnh Ngọc che mắt, tại sao lại chọn cho Sơ nhi một cửa hôn nhân như vậy.
Đều là bà ấy sai, bà ấy làm hại Sơ nhi!
“Bà thông gia, có việc gì từ từ nói!” Nguyên thị vội vàng kéo Vân Sơ: “Lão thái thái vừa qua đời, nếu đích tôn tức như Sơ nhi rời khỏi Tạ gia thì Tạ gia ta thật không thể ngẩng mặt làm người được, bà thông gia, ngài nói xem ngài muốn xử lý thế nào, Tạ gia nhất định sẽ làm theo, chỉ cần Sơ nhi ở lại Tạ gia, muốn thế nào cũng được!”
Tạ Trung Thành mềm mỏng nói: “Duy ca nhi chắc chắn sẽ không ở lại Tạ gia, bà thông gia cứ yên tâm!”
Lâm thị lạnh lùng nói: “Giết người thì phải trả giá đắt, Tạ gia chỉ có một lựa chọn là đưa Tạ Thế Duy lên quan phủ!”
Chân Nguyên thị mềm nhũn, vội vàng đỡ tay bà tử.
Tạ Trung Thành siết chặt nắm tay.
Vân gia rõ ràng đang uy hiếp ông ta phải đưa Duy ca nhi lên quan, nếu khôn Vân gia sẽ hòa ly đoạn thân với Tạ gia.
Bây giờ Tạ gia đã lung lay trước gió, không chịu nổi chuyện lớn như hòa ly.
Ông ta nhanh chóng cân nhắc lợi và hại, nhắm mắt lại, gằn từng chữ một: “Cứ làm như lời bà thông gia.”
Hạ nhân Tạ phủ sớm đã lan truyền việc đêm hôm qua ra ngoài, toàn kinh thành ồn ào huyên náo, mỗi một chi tiết đều rất tỉ mỉ, nếu không giải quyết thỏa đáng thì Tạ gia sẽ vĩnh viễn bị người đời sỉ nhục.
Hy sinh một Tạ Thế Duy, giữ được toàn bộ Tạ gia, hình như... cũng không khó tiếp thu như vậy.
Vân Sơ đưa Lâm thị ra ngoài: “Nương yên tâm, Tạ gia không làm gì được con đâu.”
“Sơ nhi...” Lâm thị thở dài: “Cha nương mãi là chỗ dựa của con, Vân gia vĩnh viễn hoan nghênh con về.”
Tiễn Lâm thị đi, Vân Sơ gọi Thính Phong tới: “Ngươi tới phòng chất củi một chuyến, nói với Tạ Thế Duy là Tạ gia muốn đưa nó lên quan phủ, nếu nó chấp nhận thì thôi, nếu nó muốn chạy thì ngươi giúp nó một phen, cho nó mấy lượng bạc.”
Thính Phong gật đầu, xoay người đi làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận