Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 625 -

Cuối xuân đầu hạ, thời tiết chậm rãi nóng lên.
Những ngày tháng làm Bình Tây Vương phi của Vân Sơ đã dần dần đi vào quỹ đạo.
Từ khi Bình Tây Vương khai phủ đến nay đã được mười mấy năm, chưa bao giờ tổ chức yến hội.
Nàng nghĩ có nên làm một cái hay không.
Nhưng nghĩ tới việc chuẩn bị là lại thấy phiền toái, lăn lộn một hồi cũng chẳng thu được thứ gì tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Sơ vẫn quyết định từ bỏ.
Lúc này còn chưa phải thời điểm kết giao nhân mạch, nàng vẫn có thể tiêu dao tự tại một thời gian.
“Nương.” Sở Trường Sinh bò lên đùi nàng, ôm cổ nàng rồi nói: “Con có thêm một bằng hữu mới rồi.”
Vân Sơ cười nói: “Trường Sinh nhà ta biết kết giao bằng hữu rồi, hiện tại con đã có hai người bằng hữu, nó tên gì đấy?”
Bình thường Trường Sinh đa phần sẽ ở bên cạnh Tạ Nhàn, thỉnh thoảng sẽ được Lâm thị ôm về Vân gia chơi nửa ngày, nàng nghĩ chắc là Trường Sinh đã nhận hài tử nào đó ở Vân gia làm bằng hữu.
“Nương, con nói nhưng nương không được giận nhé?” Tiểu cô nương rụt rụt cổ: “Nương không tức giận thì con sẽ nói.”
Tươi cười trên mặt Vân Sơ không hề biết mất: “Nương tất nhiên sẽ không giận.”
“Hắn tên là Tạ Thế Doãn.”
Tiểu cô nương vừa dứt lời thì nụ cười trên mặt Vân Sơ lập tức cứng lại.
Nàng hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc trong lòng, ôn hòa hỏi con bé: “Trường Sinh ngày ngày đều ở trong vương phủ, sao lại có thể kết bằng hữu với Tạ Thế Doãn?”
“Lỗ chó.” Sở Trường Sinh nắm tay Vân Sơ đi tới một bức tường trong hậu viện, vạch đám cỏ cây um tùm sang một bên, một cái động cao cao thình lình xuất hiện ngay trước mắt: “Đây là lỗ chó khi trước ca ca bảo A Mao đào, con tò mò nên có bảo Nhàn dắt con chui lỗ chó ra ngoài chơi.”
Vân Sơ kinh ngạc nhìn lỗ chó kia.
Khi nàng vẫn còn là chủ mẫu của Tạ phủ, Du ca nhi thỉnh thoảng lại chạy tới Tạ gia tìm nàng.
Khi đó nàng đã nghĩ tại sao một tiểu hài tử như Du ca nhi lại có thể một mình chuồn êm ra khỏi vương phủ như vậy.
Thì ra là nhờ cái lỗ chó này.
“Con chui ra ngoài lỗ chó thì gặp Doãn.” Tiểu cô nương chớp mắt to nói: “Hắn rất đáng thương.”
Vân Sơ ngồi xổm xuống nói: “Con vì thấy nó đáng thương nên mới kết bằng hữu với nó sao?”
Sở Trường Sinh nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: “Không biết.”
“Được rồi, nương biết rồi.” Vân Sơ sờ đầu con bé: “Đi chơi với ca ca đi.”
Nàng nhìn lỗ chó kia, rồi lại nhìn cỏ dại um tùm ven bờ tường, vừa vặn che lấp lỗ chó này.
Nàng nhớ tới bản thân khi còn nhỏ, Vân gia cũng có một lỗ chó như vậy, không phải là đại ca Vân Trạch làm ra mà là nàng nhờ hạ nhân đào, thỉnh thoảng lại chuồn êm ra ngoài đi chơi.
Nếu không có Tạ Thế Doãn, có lẽ nàng sẽ giữ lại lỗ chó này.
Nàng vĩnh viễn không quên được đời trước Tạ Thế Doãn đã tự tay ép nàng uống rượu độc...
Sao nàng có thể yên tâm để Trường Sinh kết bằng hữu với Tạ Thế Doãn?
Chuyện này khiến Vân Sơ có chút rối rắm.
Ban đêm, lúc Sở Dực trở về nàng vẫn chưa ngủ được.
Sở Dực rửa mặt rồi lên giường nằm, vươn tay kéo nàng vào lòng: “Sao lại cau mày, có chuyện gì vậy?”
“Ta đã nói chuyện Tạ gia cho chàng rồi đúng không.” Vân Sơ thở dài: “Trường Sinh và Tạ Thế Doãn trở thành bằng hữu, ta thật sự không yên tâm.”
“Người sinh ra trong hoàng thất vốn đã có rất nhiều người vây quanh, có người thật lòng, có người toan tính, có người âm mưu... cho dù là một người trưởng thành thì cũng khó lòng mà phân biệt người xung quanh mình là người hay quỷ, càng đừng nói con bé chỉ là một tiểu hài tử.” Sở Dực mở miệng nói: “Một ngày nào đó Trường Sinh sẽ phải tự đối mặt với mấy chuyện này, cũng phải học được cách phân biệt tốt xấu thị phi, nếu Tạ Thế Doãn là người tốt thì xem như Trường Sinh có thêm một bằng hữu, nếu Tạ Thế Doãn có ý đồ khác thì xem như cho Trường Sinh một bài học, để con bé biết rằng sau này không thể tùy ý bố thí sự lương thiện của mình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận