Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 345 -

Hai thị vệ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết phải quyết định thế nào.
Lúc này, một thanh âm vang lên: “Sao lại thế này?”
Cả hai như bắt được được cứu mạng rơm rạ, vội vàng chắp tay nói: “Trình đại nhân, trưởng nữ Vân gia cầu kiến Vương gia.”
Trình Tự là Tam phẩm nhất đẳng hộ vệ, cũng là tiên phong tham gia diệt phỉ, người bên dưới đều gọi hắn một tiếng đại nhân.
Trình Tự từ trong phủ đi ra, thấy một nữ tử mặc áo choàng đen, nhận ra đó là Tạ phu nhân, hắn lập tức nói: “Tạ phu nhân, mời vào trong.”
Không thể đắc tội vị Tạ phu nhân này, không chỉ có hai vị tiểu chủ tử thân cận với Tạ phu nhân mà cả Vương gia cũng đối xử với Tạ phu nhân không giống người thường, đương nhiên không thể chậm trễ.
Vân Sơ gật đầu: “Đa tạ.”
Nàng theo Trình Tự bước vào phủ Bình Tây Vương, đêm đã khuya, đèn trong vương phủ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu sáng đường đi phía trước.
“Tạ phu nhân ngồi ở thiên thính một lúc đi, ta đi bẩm báo Vương gia.”
Trình Tự cho nha hoàn dâng trà, còn mang lên một ít điểm tâm rồi mới đi tới phòng của Sở Dực.
Mới đến cửa nội viện thì một bà tử đã ngăn cản hắn: “Trình đại nhân, nửa canh giờ trước Vương gia đã thổi đèn đi ngủ, mấy ngày nay vất vả lắm mới ngủ được một giấc yên ổn, ngươi có chuyện gì thì chờ Vương gia ngủ được một giấc rồi hẵng nói sau.”
Bà tử là ma ma đã nuôi dưỡng Sở Dực, đã đi theo Sở Dực từ khi hắn còn nhỏ, tất nhiên là đau lòng chủ tử nhà mình.
Trình Tự biết gần đây Vương gia rất bận rộn, chuyện trong triều, chuyện diệt phỉ, chuyện xảy ra bất ngờ, chuyện nào chuyện nấy đều đang chờ Vương gia xử lý.
Có thể ngủ được một giấc an ổn đối với Vương gia mà nói thật là không dễ chút nào.
Nhưng Tạ phu nhân...
Trình Tự sờ sờ đầu.
“Ma ma, ta canh giữ ngoài sân vậy, khi nào Vương gia tỉnh lại thì ta sẽ vào bẩm báo.”
Ma ma thấy bộ dáng rối rắm của hắn, đoán là có việc quan trọng nên cũng buông tay cho hắn vào.
Trình Tự cứ đi tới đi lui trước cửa phòng của Sở Dực.
Hắn biết Vương gia để ý Tạ phu nhân, cho nên hắn không dám chậm trễ chuyện của Tạ phu nhân.
Nhưng Vương gia cần nghỉ ngơi, hắn cũng không dám đánh thức Vương gia.
Chỉ có thể đi qua đi lại để khiến bản thân bớt căng thẳng...
Đi tới đi lui chừng nửa canh giờ thì mới nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ trong phòng vọng ra: “Trình Tự, có việc thì nói.”
“Vương gia thứ tội!” Trình Tự một giật mình, vội vàng nói: “Khoảng nửa canh giờ trước, Tạ phu nhân cầu kiến, nói là có chuyện rất quan trọng...”
Hắn còn chưa nói xong thì cánh cửa trước mặt đã mở ra.
Chỉ thấy Sở Dực bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa mặc áo ngoài, ra đến ngoài sân mới mang xong giày.
Hắn nhanh chóng đi ra ngoài, đồng thời mở miệng nói: “Sau này chuyện của Tạ phu nhân, dù bổn vương đang làm gì, ngủ cũng được, nghị sự cũng được, đều phải vào bẩm báo.”
“Vâng!”
Trình Tự nhẹ nhàng thở ra, theo Sở Dực đi tới thiên thính.
Vân Sơ chờ khoảng nửa canh giờ thì đã thấy Sở Dực tới.
Nàng lập tức đứng lên: “Đêm khuya tìm tới, đã quấy rầy, mong Vương gia thứ tội.”
Sở Dực khẽ đỡ nàng: “Tạ phu nhân giờ này tới cửa, chứng tỏ là có việc quan trọng, mời nói.”
Hắn có chút lo lắng nàng xảy ra chuyện gì.
Đồng thời, một nơi bí ẩn ở trong lòng cũng âm thầm nhảy nhót.
Bởi vì lúc nàng gặp phiền toái đã nguyện ý tìm hắn xin giúp đỡ, hơn nữa còn tới cửa vào lúc đêm khuya thế này, đủ để chứng minh nàng đã xem quan hệ giữa hai người như bằng hữu thân thiết.
Vân Sơ mở miệng: “Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng trốn về kinh, không biết Vương gia đã biết chưa?”
Sở Dực gật đầu.
Sau khi Tạ gia bị vây hãm, hắn vẫn luôn cho người theo dõi tình huống của Tạ gia.
Hắn còn biết sau khi Tần Minh Hằng hồi kinh đã đột nhập vào Tạ gia.
Người của hắn đã nói nữ tử trước mắt không bị thương, lúc đó hắn mới yên tâm đi ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận