Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 857 -

Sau khi tan triều, Vân Sơ triệu tập một đám tâm phúc tới An Khang Cung nghị sự.
Sở Hoằng Du ngoan ngoãn tới Ngự Thư Phòng lên lớp, tiết học chỉ khoảng nửa canh giờ là kết thúc.
Trước giờ Âu Dương Diệp đều dạy học như vậy, bản thân ông ấy chỉ lên lớp nửa canh giờ, thời gian còn lại đều để cho học sinh tự mình lĩnh ngộ.
“Mấy người các ngươi mau tới đây.” Sở Hoằng Du ngoắc ngoắc ngón tay: “Chuồn ra cung, đi không?”
Vừa nghe lời này, một đám hài tử choai choai đều hưng phấn.
Lúc trước bọn họ cùng tiểu hoàng đế trốn ra ngoài, chạy tới nhà Công bộ Thượng thư chơi, vốn tưởng rằng sau khi người lớn biết thì sẽ bị phạt, ai ngờ bọn họ lại được khen vì đã cùng với Hoàng Thượng nghiên cứu ra một món đồ dùng để đánh Đông Lăng, tác dụng vô cùng to lớn.
Bọn họ vẫn còn muốn đi theo làm việc lớn đó.
“Hoàng Thượng, chúng ta chuồn đi đâu vậy?”
“Lần này đi làm gì vậy, Hoàng Thượng mau nói đi.”
“Ta đi nói với cha ta một tiếng, bảo Ngự Lâm Quân đừng ngăn cản chúng ta rời cung.”
Một đám hài tử tụ lại một chỗ lẩm bẩm không ngớt.
Một lúc sau, trong cung lập tức nhiều thêm chín tiểu thái giám, giả vờ đẩy một xe thức ăn rời đi từ cửa hông của hoàng cung.
Vừa ra đến bên ngoài, tất cả đều nhảy lên chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn từ trước, thay áo vải thô, nếu không phải do mặt của bọn họ quá trắng thì nhìn chẳng khác gì dân chúng bình thường.
Sở Hoằng Du duỗi tay chà chà mặt đất, sau đó lại xoa lên mặt mình, gương mặt lập tức biến đen.
Tám thư đồng cũng học theo.
Đoàn người tới chỗ cổng thành nhưng lại phát hiện cửa thành đang đóng chặt, Lâm Đông Đông vỗ ngực nói: “Ta biết thủ thành kia, hắn cũng là người Lâm gia, để ta bảo hắn...”
Sở Hoằng Du lắc đầu: “Chúng ta bí mật rời cung, càng ít người biết càng tốt, các ngươi đi theo ta, ta biết có một nơi có thể ra khỏi thành.”
Chín người đi tới chỗ thành Tây, nơi này là chỗ tụ tập của bá tánh nghèo khổ, trông có vẻ lộn xộn, rất nhiều người đang tụ xung quanh những góc đường bàn tán xôn xao.
“Rốt cuộc khi nào cửa thành mới mở.”
“Bá tánh chúng ta chỉ muốn uống nước cam lộ thôi mà, triều đình làm cái gì vậy chứ?”
“Nếu thiên nữ nương nương có thể bay thì tốt quá, bay vào thành ban cam lộ cho chúng ta.”
“...”
Lâm Đông Đông nhỏ giọng hỏi Sở Hoằng Du: “Hoàng Thượng, có phải ngài cũng muốn uống cam lộ không?”
Sở Hoằng Du lắc đầu.
Hắn biết cam lộ này là thứ gì, hắn cố ý rời cung chính là để thử nghiệm hiệu quả của thuốc giải nước cam lộ này, phòng ngừa sơ sót.
Hắn đưa người tới chỗ tường thành, ở đó cỏ mọc tươi tốt, hắn rẽ cỏ dại sang hai bên đi thẳng vào trong, lập tức đụng phải một cái lỗ chó thấp thấp.
“Trời ạ, sao ở đây lại có cái cửa nhỏ này vậy.”
“Sao Hoàng Thượng lại biết ở đây có chỗ ra vào?”
Sở Hoằng Du khụ khụ nói: “Vô tình phát hiện.”
Thật ra là khi phụ thân còn là Vương gia, đôi khi hắn muốn trốn ra khỏi thành chơi nơi mới lén đào cái lỗ chó này, sau đó dùng mấy khối gạch chắn lại, căn bản sẽ không bị ai phát hiện, hơn nữa có bị phát hiện thì cái lỗ này nhỏ như vậy, người lớn căn bản là chui không lọt.
Hắn mở miệng: “Lâm Đông Đông, ngươi dọn gạch sang một bên.”
Lâm Đông Đông lập tức ngồi xổm xuống, dẩu mông lấy từng viên gạch ra ngoài.
Sau đó, hắn tiên phong bò quà, những người còn lại lập tức học theo.
Thư đồng chui ra cuối cùng cũng chổng mông chất gạch về chỗ cũ, cỏ dại um tùm che khuất, hoàn toàn không nhìn ra điểm khác thường.
Từ nơi này chui ra chính là vùng ngoại ô phía tây kinh thành, ở đây nơi nơi đều là cây cối, một đám hài tử không phân biệt được phương hướng, trước kia Sở Hoằng Du đã từng tới đây, lập tức đưa theo một đám hầu đọc ngựa quen đường cũ chạy về phía cửa chính của kinh thành.
Hài tử đi bộ rất chậm, cũng may Trần Tam biết nhà mình có một thôn trang ở chỗ này nên đã đến đó mượn một chiếc xe ngựa, tốn hết nửa canh giờ mới tới được nơi hạ trại của Thành Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận