Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 601 -

Bến tàu vẫn luôn là nơi tụ tập của tam giáo cửu lưu.
Tạ Thế An tươi cười trò chuyện với bốn năm tráng hán.
Sau khi hắn ta chính thức trở thành phụ tá của phủ Cung Hi Vương, chủ ý đầu tiên hắn ta đưa ra chính là móc nối quan hệ với những người ở tầng chót xã hội để làm chuyện đại sự.
Cung Hi Vương không cho rằng đây là một biện pháp đúng đắn.
Hắn ta phải tạo ra thành tựu, chứng minh con đường này không hề sai.
Nói chuyện với mấy tráng hán xong xuôi, Tạ Thế An vừa ngẩng đầu thì đã thấy một hình bóng quen thuộc đứng trên một con thuyền lớn đang neo ngay bến tàu.
Hắn ta mím chặt môi.
Hắn ta đã sớm biết con thuyền này là sản nghiệp của mẫu thân nhưng khi tận mắt nhìn thấy mẫu thân đứng trên boong tàu, tâm tình của hắn ta vẫn có chút phức tạp.
Nếu lúc trước mẫu thân bỏ ra số bạc này để cứu giúp Tạ gia thì phụ thân hẳn sẽ không chết, hắn ta cũng sẽ không mất đi một con mắt, Tạ gia sẽ không rơi vào cảnh trắng tay như ngày nay...
Tạ Thế An đến bên cạnh bến tàu, lẳng lặng chờ đợi, chờ Vân Sơ xong việc rời thuyền hắn ta mới bước lên, nhỏ giọng nói: “Mẫu, Bình Tây Vương phi.”
Vân Sơ cong môi mở miệng: “Từ khi ta rời khỏi Tạ gia, đến bây giờ ngươi mới không gọi ta một tiếng mẫu thân nữa, có phải chứng minh ngươi đã có lập trường mới rồi không?”
Tạ Thế An cúi đầu: “Ta trở thành phụ tá của phủ Cung Hi Vương, cũng xem như tìm được một công việc tạm bợ.”
“Vậy chúc mừng ngươi.” Vân Sơ từ tốn nói: “Ta vẫn là câu nói kia, hy vọng ngươi có thể trở thành một người hiên ngang bất khuất, cho dù lựa chọn con đường nào thì cũng phải giữ được khí khái của mình.”
Tạ Thế An ngẩng đầu, cánh môi lộ ra nụ cười khổ: “Ai mà không muốn trở thành chính nhân quân tử cao cao tại thượng, nhưng nếu ta chọn làm một người quân tử thì Tạ gia sẽ không đứng dậy được nữa. Mẫu thân nói đúng, ta quả thật là một người ích kỷ, có thể vì năm đấu gạo mà khom lưng, nếu mẫu thân cần ta, lúc nào ta cũng có thể phản bội, bán mạng cho phủ Bình Tây Vương.”
Vân Sơ lắc đầu: “Tranh đấu của phủ Bình Tây Vương vô tình, ta cũng không cần ngươi vì ta mà làm đến mức đó, cũng đã từng là mẫu tử, ta chỉ mong ngươi sống tốt.”
Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng nếu có một ngày đi tới bước đường kia, cả hai chúng ta đều không cần nương tay.”
Tạ Thế An rũ mắt, sâu trong đáy mắt lộ ra một tia hung ác nham hiểm.
Từ khi mẫu thân gả cho Bình Tây Vương đã chú định hắn ta và mẫu thân sẽ đi về hai hướng ngược nhau.
Rồi cũng sẽ tới một ngày hai người bọn họ đứng ở hai trận tuyến đối lập, hắn ta cầm trường đao, mẫu thân cầm đoản kiếm đâm về phía nhau.
Hắn ta không hy vọng ngày đó sẽ đến nhưng cũng rất mong chờ nó đến.
Ít nhất chuyện đó sẽ chứng minh được hắn ta đủ tư cách trở thành địch nhân của mẫu thân, không phải sao?
Lúc Vân Sơ lên xe ngựa vẫn khẽ liếc mắt nhìn Tạ Thế An còn đứng ngay bến tàu, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm về phía bên này.
“Tuy hắn ta là mưu sĩ của phủ Cung Hi Vương nhưng cũng đã mù mất một mắt, không thể bước vào quan trường, cuối cùng cũng không làm được chuyện gì đầu.” Thu Đồng mở miệng nói: “Hơn nữa ta nghe nói hắn ta bị những mưu sĩ khác trong phủ Cung Hi Vương xa lánh chèn ép, có lẽ hắn ta chẳng ở lại phủ Cung Hi Vương được bao lâu nữa đâu.”
Vân Sơ buông mành xe, im lặng không nói gì.
Xe ngựa chậm rãi chạy về phía trước, ra khỏi kinh thành, dừng trước cửa một tiểu viện tử ở kinh giao.
Giang di nương đang quét rác ngoài cổng lớn, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa vừa xa hoa vừa khiêm tốn dừng trước mặt mình.
Nàng ấy trông thấy Thu Đồng ngồi bên ngoài xe, lập tức hồi thần, vội vàng ném chổi bước lên hành lễ: “Tiện thiếp thỉnh an Vương phi.”
Vân Sơ bước xuống xe ngựa, cười nói: “Giang di nương khách sáo quá, không mời ta vào nhà ngồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận