Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 79 -

Tạ lão thái thái đích thân nếm thử vài món, toàn bộ đều mặn không chịu được.
Nếu một món ăn có vấn đề thì còn có thể nói là đầu bếp phạm sai lầm nhưng tất cả món ăn đều bị bỏ muối không nương tay như vậy, chắc chắn là có người cố ý.
Bà ta tức giận không nhẹ, hoàn toàn không biết nên giải thích thế nào.
Nguyên thị chưa bao giờ trải qua trường hợp như vậy, chỉ biết cười gượng.
Tạ Phinh cúi đầu thật thấp, cật lực giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân.
“Ta thay mặt Tạ gia nhận lỗi với các vị.” Vân Sơ đứng lên, chân thành xin lỗi: “Tiệc mừng thọ xảy ra chuyện lớn như vậy cũng là do ta không biết xử lý, ta ở đây tự phạt bản thân ba ly.”
Nàng vừa cầm ly rượu lên thì Tần Minh Hằng đã mở miệng nói: “Toàn kinh thành ai không biết Tạ phu nhân đang bị bệnh, tiệc thọ này cũng không phải do Tạ phu nhân xử lý, không tới phiên ngươi chịu phạt.”
“Ta là đương gia chủ mẫu Tạ phủ, cho dù không phải đích thân ta chuẩn bị nhưng cũng là do ta quản giáo không nghiêm, nên phạt.” Vân Sơ cầm lấy chén rượu, ngửa đầu uống cạn.
Tần Minh Hằng nhíu chặt mày muốn đứng dậy thì lại thấy chung rượu trong tay Vân Sơ bị Tạ Cảnh Ngọc lấy đi, trực tiếp uống ba chung.
Ánh mắt Tần Minh Hằng tối sầm lại, khóe môi cười như không cười: “Tạ đại nhân cùng Tạ phu nhân quả là phu thê tình thâm, thật khiến người ta hâm mộ.”
Không biết vì sao mà Vân Sơ lại cảm giác mấy lời này tràn ngập ý trào phúng.
Nàng xem nhẹ sự khó chịu thoáng qua đó, mở miệng nói: “Tạ phủ sẽ sắp xếp người đến tửu lâu đặt bàn tiệc với tốc độ nhanh nhất, xin các vị chờ một chút, bây giờ chúng ta mang đào thọ và mì thọ lên trước, để mọi người cũng được hưởng phúc khí.”
Vân phu nhân Lâm thị gật đầu: “Ta sắp xếp người trợ giúp.”
Vân gia là gia tộc số một số hai ở kinh thành, có Vân phu nhân hỗ trợ, mọi người cũng biết bàn tiệc này sẽ được chuẩn bị nhanh chóng, không khí cũng dịu đi không ít.
Hạ nhân bưng đào thọ lên, chính là quả đào được làm từ bột mì, viết lên đó một chữ thọ thật to, quả đào to nhất được đặt trước mặt thọ tinh hôm nay là Tạ lão thái thái, số còn lại được đưa tới từng bàn.
Lão thái thái liên tiếp gặp chuyện, uể oải không ít, lúc này mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần cắt đào thọ.
Nhưng mà vừa xẻ quả đào này ra, bà ta thật sự hoảng sợ, liên tục lui về phía sau, ngã nhào xuống ghế, mì thọ cũng bị đánh đổ.
Người bên dưới nhìn lên, tức khắc loạn thành một nồi cháo.
“Trời ạ, sao bên trong đào thọ lại toàn là sâu vậy!”
“Trời ơi, đào thật có sâu là chuyện bình thường, nhưng sao một quả đào làm từ bột mì lại chứa thứ kinh tởm như vậy.”
“Đây là điềm xấu!”
Vân Sơ nheo mắt.
Đêm qua tiểu gia hỏa nằm mơ, còn nói mớ sâu bọ gì đó, chẳng lẽ những chuyện xui xẻo trong tiệc thọ hôm nay đều do tiểu gia hỏa gây ra?
Hạ Húc có to gan lắm thì cũng chỉ dám lấy hàng kém thay hàng tốt, tham ô một ít bạc, cá chết, bỏ muối, sâu... tất cả đều là do Sở Hoằng Du làm.
Tiểu gia hỏa kia biết nàng sống ở Tạ gia không thoải mái nên mới muốn xả giận cho nàng sao?
Thấy lão thái thái sợ tới mức nằm liệt dưới đất, cả Tạ phủ hoảng loạn, cơn ấm ức của nàng cũng tiêu tan không ít.
“Mọi người đừng hoảng hốt.” Tạ Cảnh Ngọc đứng ra, tận lực giữ ổn định: “Thanh trùng thông thanh tùng, thanh tùng trăm thọ, là điềm lành, dọa đến các vị là lỗi của Tạ gia. Tiệc rượu còn chưa tới, không bằng các vị thưởng trà một chút, lá trà này là cống phẩm Tây Vực tiến cống vào cung, các vị nếm thử sẽ biết.”
Người tới dự tiệc ngoài Vân gia cùng Tuyên Võ hầu thì đều là tiểu quan Ngũ phẩm Lục phẩm, trên cơ bản chưa từng thấy qua thứ gì gọi là cống phẩm, nghe Tạ Cảnh Ngọc nói vậy, cả đám đành dẹp lại ý định muốn cáo từ ra về, ngồi tại chỗ chờ uống trà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận