Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 728 -

Tuy đều là Vương phi nhưng Bình Tây Vương là thân nhi tử của Hoàng Thượng nên địa vị của Bình Tây Vương cao hơn Trang Thân Vương một chút.
Vân Sơ cũng tươi cười “Trang Thân Vương phi, ta đang chuẩn bị ra cung, chi bằng đi cùng đi.”
Tô Tử Nguyệt lắc đầu: “Ta phải hầu bệnh nên sẽ tạm thời ở lại trong cung.”
Vân Sơ khựng lại nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi: “Thân thể phụ hoàng không khoẻ, vốn nên để nhi tức như ta hầu bệnh, sao lại làm phiền Trang Thân Vương phi...”
“Bên cạnh hoàng thúc có nhiều người hầu hạ như vậy, cũng đâu phải thật sự cần Tử Nguyệt làm gì.” Sở Thụy ung dung nói: “Hoàng thúc tưởng niệm người Tô gia, Tử Nguyệt ở lại trong cung để tâm tình chuyện Tô gia với hoàng thúc mà thôi, Bình Tây Vương phi không cần lo lắng.”
Vân Sơ gật đầu: “Đúng rồi, Trang Thân Vương phi là người Tô gia, để Trang Thân Vương phi bầu bạn thật không còn gì tốt hơn, ta cáo từ trước đây.”
Rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, Vân Sơ tiếp tục đi thỉnh an Vân phi và Ân phi, sau đó mới quay về vương phủ.
Sở Dực cũng vừa mới từ Đại Lý Tự trở về, đang xem hồ sơ án tử.
Chờ hắn bận rộn xong, lúc này Vân Sơ mới đi vào thư phòng của hắn, mở miệng nói: “E là Tô Tử Nguyệt kia sẽ trở thành quân cờ của Trang Thân Vương.”
Một tiểu cô nương đơn thuần như trang giấy trắng, Sở Thụy vẽ gì lên đó thì tờ giấy này sẽ biến thành hình dạng đó.
Sở Dực nói: “Mấy hôm nay ta đang điều tra chuyện phụ hoàng sinh bệnh, thân thể phụ hoàng vốn luôn khỏe mạnh nhưng kể từ vụ ám sát trong tiệc mừng thọ thì ông ấy bỗng nhiên bệnh nặng, toàn bộ Thái Y Viện đều đến chẩn mạch cho phụ hoàng, người nào cũng nói là bị cảm lạnh, nếu chỉ là phong hàn đơn thuần thì tại sao mấy tháng nay vẫn không chịu khỏi, lại càng ngày càng trở nên nghiêm trọng?”
Sắc mặt Vân Sơ trở nên nghiêm nghị: “Ý chàng là có người hạ độc phụ hoàng?”
“Trước khi Tô Tử Nguyệt vào kinh thì phụ hoàng đã ngã bệnh.” Sở Dực chậm rãi nói: “Ta hoài nghi người hạ độc là Lê Tĩnh Hoa, nhưng bà ta đã chết, ta đang muốn điều tra người bên cạnh bà ta nhưng lại chậm một bước, người hầu hạ bà ta đều chết cả rồi.”
Sống lưng Vân Sơ phát lạnh: “Có người lợi dụng Lê Tĩnh Hoa hạ độc phụ hoàng, Lê Tĩnh Hoa bị đánh chết, chết vô đối chứng... Ta lập tức viết thư cho Ngô Vân, bảo hắn vào kinh xem mạch cho phụ hoàng, nhìn thử xem có phải là trúng độc thật không.”
Sở Dực gật đầu: “Nếu phụ hoàng trúng độc chết ngay lúc này thì người được lợi nhất trừ ta ra thì còn có ai nữa chứ?”
“Không biết tại sao nhưng ta hoài nghi là Sở Thụy...” Vân Sơ nhíu mày: “Nhưng mà vẫn còn mấy hoàng tử, cho dù phụ hoàng hoăng thệ thì cũng không tới lượt Sở Thụy ngồi lên vị trí kia, chẳng lẽ ta nghĩ sai rồi? Mặc kệ thế nào thì cũng không thể bỏ qua Tô Tử Nguyệt, nàng ta ở lại hầu bệnh bên cạnh phụ hoàng, thật là một mối họa ngầm to.”
Sở Dực duỗi tay, vuốt phẳng nếp nhăn ngay ấn đường của Vân Sơ: “Giác ca nhi nghịch ngợm đã đủ khiến nàng đau đầu rồi, đừng nhọc lòng những chuyện này nữa.”
Người đứng phía sau ẩn tàng quá kỹ, một khi đã như vậy thì hắn cũng nên rút củi dưới đáy nồi, bức bách đối phương tiếp tục ra chiêu.
Mấy ngày tiếp theo, thân thể hoàng đế thật sự khá hơn rất nhiều, khiến Vân Sơ vô cùng hoài nghi có phải là bản thân đã hiểu lầm Tô Tử Nguyệt rồi không.
Thân thể hoàng đế phục hồi tạm ổn, ông ta lại bắt đầu thượng triều.
Bởi vì không có Thái Tử nên khi hoàng đế bệnh nặng không còn ai giám quốc thay thế thượng triều, các triều thần cũng được nghỉ ngơi mấy ngày.
Chuyện đầu tiên bọn họ làm khi thượng triều chính là dâng tấu khẩn cầu Hoàng Thượng lập Thái Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận