Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 704 -

Tất cả mọi người ở đây đều nhẹ nhàng thở ra, nói thật, ai cũng sợ thứ này được phát hiện nằm trong nhà mình, mọi người thở phào nhẹ nhõm xong xuôi rồi lại bắt đầu bàn tán.
“Trời ơi, thì ra là nhị điện hạ nguyền rủa Hoàng Thượng!”
“Hắn ta bị Hoàng Thượng huỷ bỏ phong hào nên ghi hận trong lòng, vì thế mới làm ra chuyện này sao?”
“Lúc nãy hắn ta dâng lên thọ lễ do đích thân hắn ta thêu, ta còn tưởng rằng... xem ra là ta nghĩ nhiều...”
“Phụ hoàng!” Sở Mặc vừa lăn vừa bò quỳ gối dưới đất: “Xin phụ hoàng minh giám, nhi thần tuyệt đối không làm chuyện này, có người hãm hại nhi thần mà phụ hoàng!”
Tạ Thế An!
Nhất định là Tạ Thế An!
Tại sao hắn ta lại tin kẻ tiểu nhân gian trá kia chứ!
Nhất định là lão tam xúi giục Tạ Thế An, khiến Tạ Thế An hãm hại hắn ta!
“Thật sự không phải nhi thần làm, phụ hoàng, nhi thần không thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!” Sở Mặc khóc lóc thảm thiết: “Phụ hoàng suy nghĩ thử đi, nhi thần làm vậy có gì tốt chứ, phụ hoàng chết rồi thì không còn ai che chở như thần, dù thế nào thì nhi thần cũng đâu thể tự đào mồ chôn mình, phụ hoàng...”
Sắc mặt Hoàng Hậu lạnh băng: “Vậy ý của Mặc nhi là Thái Tử làm việc này sao?”
Bà ta cười lạnh trong lòng.
Lão tam thật đúng là biết tính kế.
Vẫn luôn làm bộ đứng ngoài cuộc nhưng lại âm thầm bày binh bố trận cho vở tuồng này.
Vu oan Sở Mặc, cho dù Sở Mặc không nhận tội thì cũng có thể đổ chuyện này lên đầu Đông Cung.
Ai nấy đều là loại người tâm cơ.
Chỉ khi Thái Tử ngồi lên vị trí kia, đưa đám người kia sung quân đến đất phong thì mọi thứ mới thật sự yên bình!
“Xin phụ hoàng tra rõ, trả lại trong sạch cho nhi thần!”
Sở Mặc quỳ dưới đất, lệ rơi đầy mặt, thoạt nhìn cứ như hắn ta vô cùng oan ức.
Huệ phi cũng bị dọa cho mụ mị, vội vàng quỳ theo: “Hoàng Thượng, hiếu tâm của Mặc nhi được thiên địa chứng giám, chắc chắn sẽ không làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy...”
Đinh Nhất Nguyên đi ra, cầm một con búp bê đi vào: “Nếu muốn vu thuật có hiệu quả thì phải rót máu của người hạ chú vào búp bê, để vi thần xem thử xem rốt cuộc đây có phải là máu của Cung Hi Vương không!”
Hắn không nói gì đã cầm lấy tay Sở Mặc, cắt vào ngón tay một cái.
Trong lòng Sở Mặc cảm thấy an tâm hơn một chút, máu này chắc chắn không phải của hắn.
Nhưng mà ——
“Hồi Hoàng Thượng!” Đinh Nhất Nguyên quỳ xuống nói: “Máu của nhị điện hạ và máu trong con búp bê nguyền rủa này giống nhau như đúc!”
Sở Mặc đột nhiên trừng lớn đôi mắt.
Quốc sư... quốc sư chính là người của lão tam!
Còn không đợi hắn ta kêu oan thì hoàng đế đã giận dữ hét lên: “Nghịch tử! Nghiệt súc! Người đâu!”
Ngự Lâm Quân bên ngoài mau chóng nối đuôi đi vào.
“Giam nó vào địa lao!” Hoàng đế kịch liệt thở hổn hển: “Ra sức đánh bao mươi đại bản trước đã, biếm thành thứ dân rồi nhốt vào địa lao!”
“Vâng”
Ngự Lâm Quân trực tiếp kéo Sở Mặc đi ra ngoài.
Hai mắt Huệ phi tối sầm, sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.
Quế gia hoảng sợ đến mức ai nấy đều run rẩy, quỳ dưới đất không ngừng xin tha.
Người một nhà cứ đưa mắt nhìn nhau.
Hay cho một buổi tiệc mừng, lại bị nháo thành như vậy, mọi người đều không rõ tư vị trong lòng mình là gì.
Đôi mắt Vân Sơ lạnh lẽo, cũng không biết sau khi Sở Mặc trở thành thứ dân thì sẽ có thể sống ở trong địa lao được bao lâu...
“Sơ nhi, nàng đi trước đi.” Sở Dực ôm nàng nhẹ giọng nói: “Hoàng Hậu... e là bà ta muốn ra tay rồi.”
Hắn tra được Hoàng Hậu điều động năm ngàn tử sĩ, cụ thể muốn làm gì thì hắn tra không ra, nhưng đại khái sẽ ra tay vào đêm nay.
Nếu Hoàng Hậu muốn ám sát Lê Tĩnh Xu thì hắn sẽ cảm thấy rất vui, đương nhiên cũng không khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng Hoàng Hậu điều động năm ngàn tử sĩ, chắc chắn không phải để đối phó với một phụ nhân đơn giản như vậy.
Nhưng Vân Sơ còn chưa kịp rời tiệc thì đã xảy ra biến cố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận