Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 365 -

Sau khi tham quan viện tử, Vân Sơ đưa hai đứa nhỏ đến tửu lầu dùng cơm.
Nàng nhẹ giọng hỏi Sở Hoằng Du: “Ngoài nấm ra thì muội muội còn không ăn được món gì nữa nào?”
“Không thể ăn cay.” Tiểu gia hỏa nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cũng không thể ăn những thứ quá to, yết hầu của muội muội không khỏe, rất dễ bị mắc nghẹn.”
Vân Sơ cảm thấy vô cùng chua xót.
Khi trước nàng từng nghe Trịnh ma ma nói lúc Trường Sinh mới sinh ra còn không uống được sữa, uống một ngụm là sặc, chỉ có thể đút từng giọt từng giọt.
Hài tử ở trong bụng nàng còn chưa phát triển hoàn toàn, có nhiều chỗ khiếm khuyết, ra đời bốn năm, ngày ngày đều phải chịu khổ.
Nhưng may mà chúng nó còn sống, chỉ cần còn sống thì mọi thứ sẽ tốt lên.
“Trứng...”
Tiểu cô nương chỉ vào trứng hấp trên bàn, mềm mại nói.
Vân Sơ hướng dẫn con bé: “Đây là trứng hấp, con phải nói là nương, con muốn ăn trứng hấp .”
nương, con muốn ăn trứng hấp
“Trứng, trứng hấp!” Tiểu cô nương gian nan học theo: “Ăn, ăn trứng...”
Vân Sơ xúc một ít trứng hấp vào bát cơm tẻ, xé nhỏ vịt bát bảo cho vào chung rồi đặt trước mặt con bé.
Trước đây đều là Trịnh ma ma đút cơm, hôm nay không có Trịnh ma ma, Vân Sơ cầm muỗng chậm rãi đút con bé.
Lúc nàng còn nhỏ, được khoảng hai tuổi thì cha nương đã dạy nàng tự ăn cơm, không được chờ người khác hầu hạ.
Trong lòng nàng, hài tử hơn bốn tuổi quả thật cũng nên học cách tự dùng bữa.
Nhưng đối diện với tiểu nữ nhi, nàng có thể vứt bỏ tất cả nguyên tắc và lý luận giáo dục hài tử, nàng còn hận không thể ôm Trường Sinh đặt lên đùi mình.
Tương lai còn xa như vậy, thời gian để con bé tự học cách ăn cơm còn rất dài, trong khi quãng thời gian cần người đút ăn này lại không còn được bao nhiêu.
“Nào, Trường Sinh, há mồm ——”
Vân Sơ dịu dàng như nước.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn nghe lời há to miệng, ăn hết một muỗng cơm.
Sở Hoằng Du có chút ghen tị: “Nương, nương, con cũng muốn được đút cơm.”
“Được.”
Vân Sơ đút cho Trường Sinh một muỗng rồi lại quay sang đút cho Du ca nhi một thìa, luôn tay luôn chân vô cùng vui vẻ.
Nếu mỗi ngày có thể ăn cơm chung với hai đứa nhỏ thì tốt rồi, nàng thật sự rất muốn bù đắp khoảng thời gian bốn năm khuyết thiếu kia, mỗi một ngày sau này đều phải trân trọng.
Nhưng đâu phải ngày nào cũng là thời gian thuộc về ba mẫu tử bọn họ.
“Nương, nương còn chưa ăn đó.” Sở Hoằng Du cầm đũa gắp đầu sư tử: “Nương, a —— hé miệng.”
Vân Sơ tươi cười, hé môi ăn đầu sư tử, đây chính là đầu sư tử ngon nhất mà nàng từng ăn.
Tiểu cô nương cũng không cam lòng yếu thế, dùng muỗng múc canh gà đưa tới bên miệng Vân Sơ.
Đây cũng là canh gà ngon nhất nàng từng được uống.
Lúc mẫu tử ba người đang dùng cơm thì Sở Dực đã xuất hiện ngay cửa nhã gian.
Hắn thấy Vân Sơ ngồi ở giữa, hai đứa nhỏ mỗi đứa một bên, cả ba đều đang tươi cười, khoảnh khắc đó khiến hắn hoảng hốt.
Ba người trước mặt hắn thật giống như mẫu tử ruột thịt...
Hắn cất bước đi vào.
Vân Sơ liếc mắt thấy hắn tới thì lập tức mở miệng nói: “Phụ vương các con tới, nhớ kỹ lời ta vừa nói đó.”
Sở Hoằng Du dùng sức gật đầu, kéo lỗ tai nói: “Dạ, trước mặt phụ vương không được gọi nương, muội muội nhớ kỹ chưa?”
Tiểu cô nương chớp mắt to gật đầu.
Vân Sơ đứng lên: “Vương gia.”
“Hai đứa nhỏ đang vào độ tuổi bướng bỉnh, vất vả Vân tiểu thư.” Sở Dực mở miệng nói: “Hai ngày trước thủ hạ của ta vừa mang về một thứ mới lạ, một nam nhân như ta không dùng được, vừa lúc tặng lại cho Vân tiểu thư.”
Hắn lấy một vật to cỡ lòng bàn tay từ trong tay áo ra.
Vân Sơ rũ mắt, cặp lông mi dài che khuất cảm xúc trong đáy mắt.
Nàng suy nghĩ Bình Tây Vương ở trước mặt nàng tỏ vẻ ôn hòa như vậy rốt cuộc là vì nàng là mẫu thân của hai đứa nhỏ hay vì đêm hôm đó nên hắn thấy thẹn với nàng, bây giờ muốn đền bù sao?
Nếu có thể, nàng thật muốn mở miệng đòi hai đứa nhỏ về, nhưng nàng cũng biết Bình Tây Vương sẽ không đáp ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận